"Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều..." (TG: Đỗ Trung Quân)
Quê hương của tôi là quê ngoại, nơi tôi sinh ra và tuổi thơ tôi lớn lên ở đó: Làng khoa bảng Đông Thái!
Quê hương trong tôi không có những ngày: "trốn học đuổi bướm cạnh cầu ao", bởi mẹ tôi rất nghiêm và ngày ấy với tôi đi học có bạn bè, thầy cô vui hơn ở nhà!
Ngoài việc đi học thì tôi còn thích được theo mẹ sang trạm xá xã ở làng bên chỉ để quanh quẩn chơi dưới những gốc cây bạch đàn, khuynh diệp cao chót vót trồng xung quanh trạm xá (vì lúc đó tôi còn bé nên thấy cây cao). Cũng có đêm tôi lén theo mẹ đi trực , nhưng khi thấy tôi, mẹ đã bắt tôi (khoảng 10 tuổi) một mình quay trở về nhà và tôi đã phải căng mình trong đêm với nỗi sợ rất trẻ con: sợ ma, tôi phải đi qua cánh đồng lúa nho nhỏ có những ngôi mộ đất nhấp nhô và mấy cái ao cá mà khi tôi đi qua những chú ếch nhảy ùm xuống làm tôi hồn xiêu, phách lạc (hi!hi)
Ngoài việc đi học thì tôi còn thích được theo mẹ sang trạm xá xã ở làng bên chỉ để quanh quẩn chơi dưới những gốc cây bạch đàn, khuynh diệp cao chót vót trồng xung quanh trạm xá (vì lúc đó tôi còn bé nên thấy cây cao). Cũng có đêm tôi lén theo mẹ đi trực , nhưng khi thấy tôi, mẹ đã bắt tôi (khoảng 10 tuổi) một mình quay trở về nhà và tôi đã phải căng mình trong đêm với nỗi sợ rất trẻ con: sợ ma, tôi phải đi qua cánh đồng lúa nho nhỏ có những ngôi mộ đất nhấp nhô và mấy cái ao cá mà khi tôi đi qua những chú ếch nhảy ùm xuống làm tôi hồn xiêu, phách lạc (hi!hi)
Tôi có 18 năm tuổi thơ đầy kỷ niệm ở đó, những bụi cây, ngọn cỏ, con đường làng vẫn theo mãi trong tâm trí tôi không phai mờ, nhiều khi cả trong giấc ngủ chập chờn hay khi nhìn ánh trăng khuya rọi vào cửa sổ! (những lúc như thế tôi nhìn trăng thật lâu và nghĩ mẹ tôi đang ở đó). Bởi, tôi nhớ những đêm trăng (khoảng năm 1969- 1970 nhà tôi lúc đó đang ở xóm số 4), cùng mẹ ôm chiếu ra trải ở bờ đê (phía trong bến lở) và nghe đài phát chuyện cảnh giác vào tối thứ 7. Tôi đã có 60 năm cuộc đời, có nhiều thứ để nhớ và cả để quên, thời gian xa quê đã hơn 40 năm rồi mà sao nhiều khi nỗi nhớ vô hình ấy cứ lẩn quất trong tôi!
"...Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông" (TG: Đỗ Trung Quân)
"...Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông" (TG: Đỗ Trung Quân)
Nhà mẹ tôi ngay cạnh con sông La trong xanh và thanh bình này:
...Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ngày mẹ tôi sắp về với tổ tiên (cách đây 25 năm), lúc đầu bà có ý định sống đâu, chết đó (bà đang ở SG với tôi), sau bà đổi ý muốn được về quê mất, để được chôn cất bên cạnh cha,mẹ, anh em và họ tộc. Thêm lý do nữa là bà muốn tôi (và cả các con tôi)có lý do để quay về... quê ngoại!
"...Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏnội
Bay trong giấc ngủ đêm hè.
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi..." (TG: Đỗ Trung Quân)
"...Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi..." (TG: Đỗ Trung Quân)
Hai mươi lăm năm (25) là một quãng thời gian dài tôi không còn mẹ và trong 25 năm ấy, quê hương tôi (xin cho tôi được gọi như thế) cũng đổi thay nhiều...!
(hình ảnh minh họa cho bài viết xin lại của các anh, chị trên FB Làng khoa bảng Đông Thái):
(hình ảnh minh họa cho bài viết xin lại của các anh, chị trên FB Làng khoa bảng Đông Thái):
... Cổng làng mới khánh thành ngày 8/02/202 (tức rằm tháng giêng năm canh tý). Đây là thành quả đóng góp của người dân Làng khoa bảng Đông Thái- xã Tùng Ảnh trên mọi miền đất nước, trong đó có ... gia đình tôi!
Anh trai tôi (thứ 3 tính từ phải qua) cùng bạn già chụp hình kỷ niệm với cổng làng mới:
"...Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ...
Sẽ không lớn nổi thành người." (TG: Đỗ Trung Quân)