Trang

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

CÚN - CHÓ !

*Cún với chó, hai từ này cũng để chỉ một con vật mà ku Sam nó gọi là Dog! (chả là ku cậu đang học tiếng Anh)! haizzza! cún với chả chó, loài người lắm chuyện, thương yêu nhau thì gọi là cún, ghét nhau lại bảo nhau là đồ...Dog ! Nhà mình chả biết yêu thương hay ghét bỏ mà nhà lúc nào chó cũng từ số nhiều trở lên (theo luật thì cứ 2 trở lên là nhiều).Cao điểm là trên 10 con, giờ tụi nó ra đi (là chết đấy ạ) dần dần vì già và bệnh, nay còn nhõn... 4 con!
* Từ cách đây 15 năm nhà mình đã nuôi chó.. con cái có bầu, đẻ bi nhiêu là nuôi bấy nhiêu vì tụi trẻ con nhà này hễ nuôi chó con mến chân mến tay là không muốn cho, hồi ấy ở nhà chung cư, nhà không chật nhưng ở trên lầu nên người với chó ở lẫn lộn, không như bây giờ chó có một không gian riêng biệt, ta nói, vui cũng từ chó, mệt cũng từ chó, đau đầu cũng từ chó mà ra vì chó Phóc tuy nó nhỏ con nhưng sủa thì điếc cả tai! Vì thương bọn trẻ ở thành phố chả có gì chơi, có chó thì tụi nhỏ vui hơn! (trẻ con đứa nào cũng thích chó) nên đành chiều..
 Cũng từ chó mà ra, hồi ấy (cách đây trên 10 năm) mình một tuần bị ít nhất là một cơn đau nửa đầu (ai đã từng bị đau nửa đầu thì biết nó đau như thế nào: sợ ánh sáng, sợ gió và đau như trong đầu đang bị một con gì đó ăn dần mất óc của mình- nghĩ lại còn thấy sợ mỗi khi bị cơn đau đầu hành hạ). Mình cũng đã chữa căn bệnh này với đủ các thứ đông- tây y mà chẳng hết vì nó là một căn bệnh kinh niên và phát bệnh không rõ nguyên nhân, muốn hạn chế cơn đau thì tinh thần phải thoải mái, ăn, ngủ nghỉ điều độ, hễ có gì đó trong sinh hoạt bất bình thường thì nó đau...vậy thôi! Hồi bé mình đã từng nhiều lần chứng kiến mẹ của cô bạn học cùng lớp bị những cơn đau nửa đầu hành hạ, cứ mỗi lần mẹ bạn ấy lên cơn đau đầu là cả nhà bạn ấy nháo nhào, người đi hái lá ngải cứu hơ nóng trên lửa, người bóp đầu, người bóp vai và một người nữa ngồi phía trước chỉ để động viên cho mẹ qua cơn đau! Mình đã từng nghĩ: đau đầu chứ có chết đâu mà cứ cuống cà kê lên thế (xấu hơn thì nghĩ đúng là nhà giàu đứt tay bằng ăn mày sổ ruột). Có lẽ do nghĩ xấu về người khác nên ông trời cho mình thử cho biết đau nửa đầu nó thế nào...hi!hi! Mình lại đi xa đề quá rồi!
*Trở lại chuyện chó: Hơn 10 năm trước (là 11 năm đấy ạ), nhà mình chuyển ra xa khu trung tâm thành phố, đồ đạc thứ nào cần thiết thì chuyển đi, còn thì cho ông bác (bởi vậy nên con zai mình nó mới bảo, mai này muốn tìm kỷ niệm xưa thì lên nhà bác). Đồ thì có thể cho, nhưng chó thì không, chuyển xuống nhà mới không suy suyễn con nào. Về nơi ở mới, rộng rãi, tụi nó sinh sôi nảy nở, đẻ nhiêu nuôi bấy nhiêu, hạn chế lắm sau khi xem xét gia cảnh người xin (phải khai báo thành thật là không ăn thịt chó) thì 2 đứa con nhà mình nó mới xét...đơn! Mang tiếng tụi nhỏ nuôi chó nhưng tắm rửa, dọn chuồng thì mình nắm vai trò chính! haizzza! Ngày hai buổi sáng chiều chùi dọn, cái nơi chó ở lại không thiết kế cái vòi nước (vì dự kiến ban đầu làm cái sân phơi quần áo), vậy là đều như vắt chanh, ngày nào mình cũng phải xách nước từ phía trước sân thượng ra phía sau, cũng phải đến hơn 20 mét, lại còn lên một chặng cầu thang nữa! Hồi con trai còn ở nhà thì lâu lâu cậu ấy xách dùm nước lên, còn toàn bộ là do mình! nặng,mệt. ốm đau gì cũng phải xách nước để rửa dọn chứ không thì làm sao chịu nổi vì các em chó ở trên cùng...!
* Đã sang năm thứ 11 phải xách nước chùi chuồng chó, chân mình thì bị giãn tĩnh mạch, tay thì gân nổi như chiếc đũa, ông xã mình bảo, làm việc nhà thì đừng có than, (kiêng cữ), vì than thì làm sẽ mệt hơn và việc đẻ ra nhiều hơn! ( lại thế nữa cơ đấy!). Hồi nào tới giờ dù có người giúp việc thì chuồng chó vẫn phải do người nhà dọn, vì chó không ưa người lạ, hễ vào thì nó sủa um sùm và mình cũng rất ngại khi giao việc đó cho giúp việc. Còn hiện nay mình đang là tỷ phú về...thời gian nên cô giúp việc theo giờ cũng nghỉ rồi!
Mình vắt tay lên trán suy nghĩ tìm cách giải phóng cho chính mình chứ không lẽ cứ xách nước hoài thế này sao? cái khó nó ló cái khôn (mình tự khen mình thông minh) là gần đấy có cái máy giặt, dĩ nhiên là có cái vòi nước để nước vào máy giặt, khi nào không giặt (tuần giặt 2 lần chứ mấy) , thế là khi máy không giặt thì mình vặn cái vòi nước từ máy giặt ra và thòng nó vào phòng của chó, ối giời, tha hồ chùi dọn với lại giặt giẻ nhé, ta nói sung sướng gì đâu á!  (tụi chó này ngủ phải có ...một đống giẻ- là áo , váy cũ thải ra cho tụi nó nằm, nhưng vì tụi nó là cún nên ngu lắm, nằm thì nằm mà thích thì tụi nó cứ tè vào đấy giành phần của mình-ngu thế không biết, hổng lẽ ai vô đó giành với tụi nó! he!he)! 
Tự thấy mình...thông minh, sáng tạo (thật ra thì đúng là thông minh như...cún) vì lẽ ra phải biết từ 11 năm trước làm thêm cái vòi nước vào đấy, có nhiêu thôi mà cứ tự hành xác mình, để đến khi thấy mắt mờ, chân run thì mới hiểu ra cái cần phải làm! Người ta bảo già lẩm cẩm, chứ 11 năm trước mình đã già đâu! haizza! Cún với chả chó :




Tô Tô



Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

HỒI KÝ VỀ MẸ ! (8)

...Khi biết việc ông C đi bộ ròng rã nhiều ngày ra Hà Tĩnh tìm mẹ tôi với mục đích hỏi bà làm vợ, mẹ tôi quá ư sửng sốt vì theo bà thì tình yêu của bà đối với ông chưa có, mặt khác tình cảnh hiện tại của ông khá bi đát (không gia đình, không tiền, không người quen hay bạn bè ở nơi xa lạ này) theo lời kể đầy cay đắng của bà thì lúc này (tôi xin lỗi ông C và anh chị H+M) ông chỉ có trên răng, dưới dép . Thời gian này ông ngoại tôi không quan tâm là mẹ tôi lấy chồng Tây hay ta nữa vì ông đang vui duyên mới với vợ hai, nên ai muốn hỏi cưới con gái  đẹp của ông thì cứ có tiền đưa ông là được .
Nếu như lần bị cha ép gả cho Tây mẹ tôi kịch liệt phản đối thì lần này khi được tự do quyết định, mẹ tôi lại bị giằng xé lương tâm bởi nếu bà không đồng ý lời cầu hôn của ông C thì ông sẽ đi đâu, làm gì khi ông C lúc đó mọi thứ đều là con số không ..! Sau khi suy nghĩ, trăn trở , mẹ tôi đã nói hết chuyện với bà ngoại tôi để bà dò ý của ông ngoại xem thế nào ? Ông ngoại tôi đã  ra giá, nếu ông C muốn lấy mẹ tôi thì phải đưa cho ông 2 vạn bạc ( tiền thời đó), trong đó phần ông 1 vạn, bà ngoại 1 vạn. Nghe bà ngoại nói lại, mẹ tôi muốn buông xuôi cho mọi việc đến đâu thì đến (nghiã là bỏ mặc ông C) ... Bà ngoại tôi thương con gái nên nói nếu mẹ tôi muốn lấy ông C thì 1 vạn bạc phần của bà không phải đưa. ( có lẽ đây là duyên số đưa đẩy để mẹ tôi có người chồng đầu tiên, vì nếu bà không mềm lòng nghĩ đến cảnh ông tứ cố vô thân hay bà ngoại tôi không thương con gái mà cứ để mặc ông ngoại đòi đủ 2 van bạc thì có khi mẹ tôi đã ....không lấy ông C làm chồng) haizzzz! duyên phận là một điều gì đó khó hiểu). Vậy là sau khi nghe bà ngoại nói mẹ tôi gom góp hết vốn buôn bán (cũng chưa đủ nên bà phải bán thêm nữ trang) để có đủ 1 vạn bạc đưa cho ông ngoại tôi và coi như bà được tự do lấy chồng theo ý muốn! (vì vậy sau này mẹ tôi không  trách ai cả vì việc lấy chồng là do bà quyết định).
   Cuối năm 1946 đầu năm 1947 mẹ tôi đã đi lấy chồng như thế !
(không áo cưới, không có các thủ tục hỏi cưới như của một người con gái bình thường chứ chưa nói là gái đẹp), hẳn là bà đã buồn!  Nhưng đây mới là sự khởi đầu của mọi sự truân chuyên trong cuộc đời của mẹ tôi! Người xưa nói không sai : Hồng nhan thì bạc mệnh!

P/s: ...Thời gian mẹ tôi sống cùng gia đình tôi tại SG, đôi khi bà nói nửa đùa nửa thật với con gái tôi (lúc đó khoảng 8- 9 tuổi) là : "ngày xưa bà đi mua chồng cháu ạ". Tôi bây giờ ở tuổi gần chạm mốc 60 mới dần thấu hiểu những ẩn ức của mẹ, để rồi hiểu ra vì sao mẹ tôi lại trái tính, trái nết (như lời bà ngoại tôi nói về mẹ tôi) như thế !

..Với một khởi đầu về chuyện hôn nhân không mấy tốt đẹp như thế thì hẳn nhiên những gì sau đó xảy ra cũng không khó hiểu. Cuối năm 1947 mẹ tôi sinh con trai đầu lòng, bà vẫn đi buôn bán, nhưng tính ông C hay ghen tuông vô cớ vì mẹ tôi đẹp, nên bà thấy cuộc sống sau hôn nhân thật gò bó ( tôi cũng chưa bao giờ nghe mẹ tôi, bà tôi, dì tôi hay những người bạn của mẹ tôi nói lại dù chỉ một lần là mẹ tôi có ai đó là hình bóng khác của bà, chắc chắn một điều là mẹ tôi không có ai khác.)
...Rồi bão dông ập đến gia đình nhỏ của mẹ tôi, khi vào một buổi chiều tan chợ, mẹ tôi gặp một người bạn gái quen hồi cùng đi buôn bán gạo trong Tam Kỳ (người này sau đó bị kẹt lại Đà Nẵng do chiến tranh nổ ra không kịp hồi hương). Cô (bà) bạn này kể cho mẹ tôi nghe một câu chuyện (làm quà), là: cái ông to, cao, đen ( ông C), hồi trước để ý đến mẹ tôi thực ra đã có vợ, 2 con. Sau này  ông ta đã bỏ vợ con nheo nhóc để theo người phụ nữ khác, một đứa con bị bệnh chết, còn 1 đứa cũng đang bệnh nặng không biết có qua khỏi không? (tôi không chắc chắn là người bạn này của mẹ tôi có biết người phụ nữ mà ông C theo đuổi là mẹ tôi hay không? hay bà ta cố ý kể cho mẹ tôi nghe như thế vì chuyện bà ấy kể sau này được xác định là chuyện thật 100%).
Có lẽ đất dưới chân mẹ tôi đã sụp đổ, có lẽ cơn giận (uất ức) vì bị lừa (tình) của mẹ tôi đã lên đến đỉnh điểm ( không tức giận làm sao được vì khi đó mẹ tôi mới 20- 21 tuổi, mang tiếng là một người đẹp,  đi lấy chồng thì không giống ai, nay lại gặp hoàn cảnh trớ trêu như thế- nếu là tôi hẳn là tất cả đểu nhỏ xíu trong tay tôi ....và tôi sẽ gầm như sư tử trong rừng khi bị trúng thương)!

                                 mẹ tôi hồi trẻ:
                      Mẹ tôi trong một lần đi dự hôi nghị : (về y tê hoặc về Hội PN)

                                                (...còn tiếp)