Trang

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025

"DÙNG DẰNG... ! "

                        Góc bình yên:

(hình chôm trên net)

1/. Thơ hết ...tình:

2/ Lời hay:

3/. Tuổi già ..khó tính ?

Lang thang trên mạng đọc được một bài viết về tâm lý tuổi già thích được ở một mình. Có nhiều bình luận trái chiều: Người thì bảo sống vậy buồn, cô đơn, người bảo  già rồi mà chỉ biết sống cho riêng mình là ích kỷ ... nhưng cũng nhiều người già khác đồng ý với nội dung bài viết. Với mình thì bài viết này có bóng dáng mình trong đó. Qua lời văn, mình dự tác giả chắc là một người nước ngoài !                          

( Nguồn bài viết lấy từ : Những câu chuyện nhân văn)

"Tôi đã qua tuổi 60 tuổi. Và tôi thích ở một mình.
...Tôi đã sống một mình nhiều năm. Càng lớn tuổi, tôi càng nhận ra rằng tôi không muốn ai bước vào căn nhà này nữa. Ngày xưa thì khác. Khi còn trẻ, tôi rất thích tiếp khách. Nhà lúc nào cũng mở rộng cửa, bữa cơm thơm lừng, tiếng cười nói rộn rã kéo dài tới tận khuya. Tôi bày biện bàn dài, chạy tới chạy lui với những món ăn, đón chào mọi người. Mệt đấy, nhưng là cái mệt dễ chịu. Tôi thấy mình có ích.
Còn bây giờ, mọi thứ đổi thay. Ngay cả khi người thân gọi điện bảo: “Tụi con sẽ ghé qua thăm”, ngực tôi cũng nặng trĩu. Trong đầu lập tức hiện lên những câu hỏi: “Đến làm gì? Bao lâu? Tôi sẽ nói gì, đi chợ nấu món gì đãi khách?” Và tôi chỉ muốn tìm cớ thoái thác.
Sự hiện diện của người khác làm tôi mất cân bằng. Tất cả đồ đạc trong nhà đều nằm đúng chỗ, theo cách khiến tôi thấy dễ chịu. Thế mà chỉ cần ai đó bước vào, đặt cái cốc không đúng chỗ, ngồi lên chiếc ghế tôi vẫn ngồi, mở vòi nước hay tủ lạnh… tôi lập tức thấy khó thở, như thể thế giới của mình bị xáo trộn.
Con cái đến thì khác một chút. Tôi mong chờ chúng, tôi nhớ chúng. Nhưng ngay cả lúc ấy, trong lòng vẫn có một nỗi lo: liệu chúng có thấy thoải mái, đồ ăn có vừa miệng, nhà cửa có đủ ngăn nắp? Tôi căng thẳng cho đến khi chúng đi. Và lúc cửa khép lại, tôi lại thở phào. Tôi lại được làm chính mình: mặc chiếc áo choàng cũ, ngồi một mình trong bếp uống tách trà, nhìn ra cửa sổ, lặng yên không cần phải “tiếp khách”.
Tôi hiểu rằng, ở tuổi này, tôi không còn nhiều năng lượng để giao tiếp. Có ai đó trong nhà, nghĩa là tôi phải cười, phải nói, phải nhập vai “chủ nhà”. Nhưng tôi đã quá mệt để đóng vai ấy. Tôi thấy thanh thản hơn khi chỉ có một mình. Tôi có thể gọi điện cho con, gặp bạn bè ở quán cà phê, đi dạo trong công viên. Nhưng căn nhà – tôi hiếm khi để ai bước vào.
Từng có lúc tôi nghĩ: chắc mình không bình thường, chắc mình trở nên lạnh lùng. Nhưng rồi tôi nhận ra: đây không phải bệnh, cũng không phải tính khí thất thường. Đây là quyền của tôi. Tôi có quyền bảo vệ không gian riêng. Nhà tôi là tấm gương phản chiếu chính tôi. Ở đây, tôi được là thật, không phải đóng vai gì cả. Ai được phép bước qua cánh cửa này, là do tôi quyết định. Và hầu hết câu trả lời là: không ai cả.
Người ta bảo: “Ông sẽ cô đơn mất thôi.” Nhưng tôi vốn đã cô đơn rồi. Và trong sự cô đơn ấy, tôi tìm thấy sự bình yên. Đúng, đôi khi tôi khao khát một vòng tay, một lời trò chuyện. Nhưng tôi đã có những cách khác để kết nối. Riêng ngôi nhà, tôi giữ lại cho mình.
Có thể người khác thấy lạ. Có người sẽ chê: “Già rồi nên khép kín.” Nhưng biết đâu, đó là sự trưởng thành. Tôi đã dành cả đời sống vì người khác – nấu nướng, tiếp đón, làm vui lòng. Giờ đây, tôi chỉ muốn sống cho chính mình.
Và tôi tự hỏi: đó là dấu hiệu của sự cô đơn và mệt mỏi… hay chỉ đơn giản là một nhu cầu tự nhiên, khi tuổi già đến, ta muốn bảo vệ thế giới riêng của mình ...được sống cho chính mình "
4/. Chuyện đời thường:
+ Ông, bà nội Sam gửi quà trung thu sang cho ông, bà ngoại:

+ Con gái mang nấm linh chi và táo đỏ về để mẹ nấu nước uống :
( mẹ khỏe thì ...chăm Bố tốt hơn)

+ Em thực tập gửi tặng ...tiền bối quà trung thu:


+ Chuyện luyện tập trí não:

Đã thành thói quen không thể bỏ mỗi ngày, dù bận cũng phải vào "điểm danh" :
+ Tuần trước chàng Ro nhận tin ...buồn : Người em thân thiết là đồng đội cũ nhưng ít tuổi hơn, rất quý chàng. Cách đây hơn 10 năm khi chàng bị đột quỵ, chàng nằm cấp cứu ở bệnh viện, vợ chồng chú P vào thăm, dù là đàn ông nhưng chú đã khóc khi thấy chàng Ro tưởng đã đi " đoàn tụ với ... ông bà". Cách đây vài năm , cô vợ của chú bị bệnh hiểm nghèo, nên "đi" trước chú. Ở một mình (dù con cháu đủ đầy- chú giải thích với mình khi được hỏi sao không về ở với con cho vui: "em muốn ở nhà của vợ chồng em, nhiều kỷ niệm và để nhang khói, đọc kinh cho vợ em hàng ngày và em cũng thích được ở một mình".
Cách đây một tháng , chú P gọi điện thoại báo đến thăm chàng Ro, mình có nói lại với chú là chú lớn tuổi, đi xe máy, đường đông, nguy hiểm, chú hỏi thăm anh vậy là tốt rồi, anh thì vẫn vậy, có gặp cũng chẳng chuyện trò gì được cả. Chú đồng ý, nhưng vài hôm sau lại kêu con trai mang quà sang cho chàng Ro (mình mới đăng khoe quà ở bài trước). Hai tuần sau, con trai chú gọi báo chú bị đột quỵ và mất đột ngột. ( nghe tin buồn thật buồn luôn). Thấy là giữa sự sống và cái ch.ết thật mong manh, không thể nói trước được điều gì cả. Cầu mong Chú P về cõi an lành và sớm gặp lại cô L . (A di Đà Phật).

Hình chú P đến thăm chàng Ro lần sau cùng:

Lần hai anh em gặp nhau khi chàng Ro còn đi lại được :

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2025

ĐIỂM TIN ...THÁNG 9 !

                                           


                                               Một sáng bình yên- hình cop trên net.
      
  1// Thơ  tình tháng 9:

                                     CHIẾC LÁ

                    ( Tác giả: Phạm Hồng Giang)


"Chiếc lá khô lạc qua miền nỗi nhớ

Thu vẫn còn trăn trở lắm người ơi

Anh đi tìm những ngày tháng đánh rơi

Nhặt nỗi cô đơn rã rời hiu quạnh.


Nửa vần thơ vương chiều buồn sóng sánh

Ngõ vắng dài se lạnh gió heo may

Chợt thấy lòng trống vắng một vòng tay

Thu bối rối hương say mùi hoa Sữa.


Chiếc lá trôi cơn gió lùa sấp ngửa

Rồi vô tình lạc giữa chốn hư không

Mặc dòng đời cứ mỏi mắt chờ trông

Niềm hy vọng ửng hồng chân trời vắng.


Hoàng hôn xuống mặt hồ xanh phẳng lặng

Gió dỗi hờn im ắng đến nao nao

Chiều cong mình chìm đắm những khát khao

Ru giấc mơ đi vào trong mộng ảo.


Chiếc lá khô giữa dòng đời chao đảo

Chợt thấy mình ....

Khờ khạo ...

Tháng ngày qua !"

  2/ Chuyện đời thường: 

  */ Tháng 9 dương lịch là tháng 7 âm lịch nên mưa nhiều mà mưa lâu mới dứt. (gọi là tháng Ngưu Lang- Chức Nữ, một năm gặp nhau tháng ngâu- chứ không chỉ một ngày). Cần làm việc gì lại phải chờ nắng, ngày nắng nóng thì muốn mưa. Con người khó chiều lắm luôn ông Giáo ạ.

                                +  Món bánh "thần thánh" đong đầy ký ức thời chưa xa vào ngày mưa tầm tã.

          (bột mì, hột gà, hành lá trộn với nước rồi chiên vàng.   vậy thôi mà vài chục năm trước phải ...ước mới có. )


                           

        + Chàng Ro lại có quà của bạn:

                     ( Xin cảm ơn những người bạn vẫn nhớ tới chàng)

                                                  An cung bổ não:

                                                   
                                             Đông trùng hạ thảo :


Món cá ngừ đại dương kho sẵn:

+ Quà quê của vợ chồng chị bạn mang lên cho, 
đúng kiểu: " của một đồng, công một nén"

+ Còn đây là quà trung thu sớm của con gái : 

 


             */ Ông bà xưa bảo: "Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp".

          Bởi vậy nên chủ hộ nhất định phải đi Grab ôm lên SG nhận quà lễ Nhà nước cho.

Đi ngang nhà xưa, phố cũ:

Quà đã nhận:

Món cơm gà có từ ...quà:

*/ Một sáng đẹp trời nghe ngoài ngõ râm ran tiếng nói chuyện rất vui vẻ, nhìn qua camera thấy 2 cô bán vé số đang "tám" với nhau. Nghĩ chắc thần tài đến nhà và ... cái kết buổi chiều vẫn là : " Chúc bạn may mắn lần sau". hi!hi (Ông "Thầy" ổng dặn, tháng 7 âm lịch tiền rớt vào đầu, nhưng phải  "hành động" chứ không phải ngồi im một chỗ. Già rồi động với đậy gì nữa, chỉ có mua vé số "tiền mới nhanh rớt vào đầu ", mà chờ mãi chưa thấy.


*/Một ông "Thầy" khác lại phán rằng:
" Tháng 7 : về tài lộc, chi tiêu rất nhiều cho gia đình, nhưng đó là khoản "đầu tư tình cảm" đáng giá. Công việc thì được quý nhân soi sáng, có cơ hội khẳng định khả năng của mình.Cẩn thận trong lời ăn tiếng nói kẻo chuyện "bé xé ra to". Nên dành nhiều thời gian cho bản thân và nghỉ ngơi nhiều hơn". 
(Hình như đúng cmnr "Thầy" ơiiiiii ! hihi)


*/ Việc cần làm thì cứ phải làm thôi:

                                                  



*/ Chuyện học hành:


Thứ Hai, 1 tháng 9, 2025

" MƯA ĐỎ"

 */ Nhân dịp kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công (19-8-1945 / 19-8-2025) và Quốc khánh mùng 2/9, bài viết này nhắc nhở mình về lòng yêu nước và cái giá của hòa bình, độc lập tự do mà thế hệ cha, anh đã hy sinh x.ương, m.áu mà có.  



(hình ảnh lấy trên net)

*/ "Mưa đỏ là tên một bộ phim điện ảnh Việt Nam thuộc thể loại lịch sử - chiến tranh, khởi chiếu ngày 22/8/2025 do thượng tá Đặng Thái Huyền làm đạo diễn, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Chu Lai và đồng thời lấy cảm hứng từ sự kiện 81 ngày đêm chiến đấu để bảo vệ Thành cổ Quảng Trị năm 1972.

"Mưa đỏ không chỉ là một bộ phim, nó là một bản trường ca bi tráng về 81 ngày đêm khói lửa tại Thành cổ Quảng Trị. Tác phẩm điện ảnh đã tái hiện một cách chân thực một trong những trang sử hào hùng của dân tộc, một giai đoạn mà ở đó, ranh giới giữa sự sống và cái ch.ết chỉ mỏng manh như một làn khói súng...Nhưng vượt lên trên khói lửa, "Mưa đỏ" là một câu chuyện sâu sắc về những con người đã làm nên lịch sử...tác phẩm điện ảnh đã thành công trong việc khắc hoạ một thế hệ "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh". Họ không phải là những tượng đài bất tử, họ là những con người bằng xương, bằng thịt, biết sợ hãi, biết đau đớn, nhưng đã chọn gác lại tất cả để giành lấy hòa bình. "Mưa đỏ" không chỉ là một bộ phim hay, nó còn là một nén hương tri ân, một lời nhắc nhở thế hệ hôm nay về giá trị của độc lập, tự do ...".

           (P/s: đây là lời bình của một khán giả mà mình rất tâm đắc).

                                                     

...Trong tiểu thuyết "Mưa đỏ", nhà văn Chu Lai xây dựng hình ảnh người lính với những gian khổ, thiếu thốn lẫn mất mát mà các nhân vật phải nếm trải. Ca ngợi nét đẹp tâm hồn của tình đồng đội, đồng chí, tình cảm thiêng liêng về gia đình và cả sự lãng mạn của tình yêu lứa đôi. Đó là hình ảnh của những người lính trẻ, chiến đấu tại Thành cổ, Quảng Trị, bảy người bảy tính cách, hoàn cảnh và những tâm niệm riêng cùng ở chung một tiểu đội. Họ cùng trải qua những lần thập tử nhất sinh mà gắn kết thành gia đình, có người nhút nhát, có người gan dạ, có người lãng tử,... Qua đó, cho chúng ta thấy được đâu là bản ngã cá nhân, đâu là đời sống nhân vật để có cảm nhận rõ hơn về cuộc chiến nhiều mất mát, hi sinh của những người lính nơi trận mạc."

Cuộc chiến đấu 81 ngày đêm bảo vệ Thành cổ Quảng Trị (28-6-1972 đến 16-9-1972) là một trong những biểu hiện sinh động nhất cho khát vọng độc lập, tự do, thống nhất đất nước của dân tộc Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước vĩ đại.

...Trước sức mạnh tàn phá, huỷ diệt điên cuồng của địch, có ngày “địch đã trút vào mảnh đất nhỏ hẹp này 13.000 đạn pháo, hàng ngàn tấn bom… Tính bình quân, mỗi người dân phải chịu 250 quả đạn pháo”

...do hỏa lực của địch quá mạnh, phòng tuyến vòng ngoài của ta bị vỡ dần. Từ đầu tháng 9-1972, cuộc chiến đấu đã diễn ra vô cùng ác liệt trong lòng thị xã và Thành cổ Quảng Trị. Ta và địch giành nhau từng căn nhà, góc phố, từng mảng tường Thành cổ. Thời tiết lúc này không thuận lợi, áp thấp nhiệt đới liên tục xảy ra, nước sông Thạch Hãn dâng cao, cả thị xã chìm trong biển nước. Lợi dụng tình hình đó địch tăng cường bắn phá vào công sự của ta. Các chiến sĩ của ta vừa thay nhau tát nước chống ngập công sự, vừa chống trả địch, suốt ngày ngâm mình trong nước, ăn lương khô, uống nước lã nên sức khoẻ giảm sút, thương vong rất lớn. Trước tình thế đó, quân ta được lệnh rút lui sang sông Thạch Hãn vào 18 giờ, ngày 16-9-1972.

Hơn 4.000 anh hùng liệt sĩ đã anh dũng chiến đấu và nằm lại nơi Thành cổ, tinh thần kiên cường chiến đấu và niềm tin quyết thắng của những người lính khi tuổi còn đôi mươi đã khẳng định ý chí sắt đá của con người trước bom đạn và điều kiện sống khắc nghiệt nhất của chiến tranh. Sự hy sinh của họ là câu trả lời ngắn gọn, rõ ràng nhất, cảm động nhất, thức tỉnh .lương tri nhân loại về khát vọng cháy bỏng “độc lập, tự do, thống nhất” cho cả dân tộc.

 ... Mỹ và quân lực Việt Nam Cộng hòa rải 328.000 tấn bom đạn nhằm tái chiếm thành cổ Quảng Trị trong 12 ngày, nhưng đã phải kéo dài tới 81 ngày.

"Ta giữ được thành cổ càng lâu, lợi thế phái đoàn ngoại giao của ta tại Hội nghị Paris càng lớn. Mỹ muốn sớm cắm được cờ ở thành cổ để ép ta ký hiệp ước với điều khoản có lợi cho họ, nhưng ta không để điều đó xảy ra" (Theo thiếu tướng Nguyễn Đức Huy-lúc đó là Trung đoàn phó Trung đoàn 9 Sư đoàn 304 QĐNDVN)

81 ngày đêm “hoa lửa” bảo vệ Thành cổ Quảng Trị đã trở thành huyền thoại. Sự hy sinh, mất mát của quân dân cả nước nói chung, quân dân Quảng Trị nói riêng làm sáng ngời chân lý “Thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ” và “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”

 (Tin tức trong bài này được tổng hợp từ các bài báo trên net)


*/Mấy hôm nay mình thấy giới trẻ “rầm rộ” review phim “Mưa đỏ” và bài hát “Nỗi đau giữa hòa bình”  của nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung do ca sỹ Hoà Minzy thể hiện. (bài hát có nội dung liên quan đến bộ phim)

Phim thì chiếu ngoài rạp, mình không đi coi được nhưng MV của ca sỹ Hòa Minzy thì có trên youtube, mở nghe, cảm xúc trào dâng  và mình cũng vừa xem phim "Mùi cỏ cháy", nội dung cũng nói về cuộc chiến 81 ngày đêm ở thành cổ Quảng Trị. Xem phim, nghe MV xong mình như đang "xuyên không" trở về thời "hoa lửa" ấy, là nhớ mẹ những lần đi cứu thương ngoài trận địa pháo, những lần mẹ và các dì trong trạm y tế nhận thương binh từ tuyến trên về... nhớ tiếng chân của bộ đội hành quân qua làng trong đêm, nhớ những chú bộ đội nghỉ lại nhà để rồi lại hành quân tiếp và sau chiến tranh rất nhiều người đã không trở về ...Đã hơn 50 năm rồi, hẳn các anh đã tới nơi an lành, không còn chiến tranh, bom đạn, nhất định là như thế. Đất nước, nhân dân VN mãi mãi ghi nhớ công ơn của các anh và các bà mẹ Việt Nam anh hùng...! 

                                        

  */Những bài thơ, đoạn thơ  của các TG viết về dòng sông Thạch Hãn :

           (chỉ đọc lại thôi mà lòng đã rưng rưng)


               

             "  Đò lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ

        Đáy sông còn đó bạn tôi nằm.

Có tuổi hai mươi thành sóng nước

 Vỗ yên bờ mãi mãi ngàn năm."

            (TG Lê Bá Dương).

+ ... " Có một dòng sông,

Năm tháng vẫn vơi đầy.

Sông thương nhớ ai mà lòng sâu nức nở,

Hoa buồn trôi hương chưa cháy đã tàn ..."

       (TG Nguyễn Việt Phát).

+    Bên dòng Thạch Hãn

"Rưng rưng Thạch Hãn một chiều,

Tôi vào khóc bạn nói điều tri ân

Nhìn dòng nước chảy bâng khuâng .

Nhớ thời chiến đấu chúng mình bên nhau

Ngâm mình dưới đáy nước sâu :

" Bạn lên nhận tớ , một câu ân tình."

Rồi trong xa cách điêu linh,

Đáy sông còn lại một mình bạn thôi.

Nhẹ tay cô lái đò ơi!

Sông sâu vẫn có bạn tôi đang nằm.

Đang vào mùa hạ tháng năm,

Nhớ bao khuôn mặt trẻ măng một thời.

Dòng sông Thạch Hãn tôi ơi,

Cho tôi khóc mãi một đời cùng sông."

                      (TG Quê Hương -ST)

THÁNG BẢY VỀ

Có một dòng sông
mùa hè đỏ lửa...
Tháng năm đi qua vẫn chất chứa trong lòng
Bao người còn nằm lại ở đáy sông...

Tháng bảy về lòng ai cũng cuộn dâng
Có nỗi đau...có nỗi buồn không tả
Chiến tranh đi qua ....
Dòng sông bây giờ yên ả
Đâu có ngờ ...còn sóng ở đáy sông

Tháng bảy về rực rỡ hoa đăng
Thạch Hãn ơi một thời loang máu đỏ
Bao người lính đã yên nằm dưới đó
Thuyền đi về xin chèo nhẹ ai ơi....
          (TG Trần Xuân Hà)

                               

                                     ( Sông Thạch hãn- hình lấy trên net)
      

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2025

24/8/2025





1/ Hôm nay sinh nhật "Quả táo đầu cành".
Ông bà ngoại và cậu chúc Sam luôn vui vẻ, là "con ngoan, trò giỏi", cả nhà yêu Sam thật nhiều:


              2/  Thơ:(...của người ta- chôm trên net)


"Đêm qua chớp bể mưa nguồn
Hỏi người tri kỷ có buồn hay không?"
(ca dao)

3/. Con gái lại mang quà về cho Bố :

Canh bún nấu kiểu Bắc:


Lươn khô Nghệ An và bánh bao HN


Lâu lâu mình nhớ món này:
(Bún mắm Miền Tây)

         4/.Chuyện học hành:     



             5/. Mình bây giờ là thế này:

                                            

 6/.Đang thực hiện "quyền được ...ốm" mà cứ thế này:


                              Với thế kia:



        7/.Thay lời muốn nói: (hihi)




Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2025

ĐIỂM TIN !


 1/ Thơ (not) tình:

     XIN ANH

(TG : Hoàng Thị Minh Khanh)

"Lửa tình đã tắt từ lâu
Sao anh còn nói những câu cháy lòng.
Để trời đang nắng xanh trong
Bỗng dưng đổ những cơn giông trái mùa.
Tán bàng che một chiều mưa
Tưởng như đâu chỉ mới vừa hôm qua.
Con đường ấy nghĩ đã xa
Mà sao vẫn tưởng như là đang đi.
Chẳng ai nói được điều gì
Cứ âm thầm tự cách chia cuộc đời.
Bây giờ có nói vạn lời
Cũng không sống lại được rồi nữa đâu.
Lửa tình em - tắt từ lâu
Xin anh chớ nói những câu cháy lòng./."

2/. Cuộc sống :

 */ Hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương Hội chữ thập đỏ Việt Nam trong Chương trình vận động ủng hộ nhân dân Cu Ba (65 năm nghĩa tình Việt Nam- Cu Ba). 

                                   

                                                      


Mình đã cùng mọi người góp gió thành bão
              
   Tin từ bào Dân Trí : Tính tới 9 giờ 30 phút ngày 15/8 số tiền ủng hộ đã hơn 121 tỷ đồng.

*/ Con gái cài giúp mẹ cái áp mua hàng trên shopee và mình vui vì tìm mua được những món hàng tiện dụng . 

 Đó là cái giá đỡ vòi tắm hút chân không, muốn dán vào tầm nào cũng được. Từ trước, cái giá đỡ không những cao mà còn không thể xoay theo ý mình nên khi tắmnước bắn ra xa rất khó chịu. Người già ngồi ghế thấp tắm mà cái vòi sen tuốt trên cao, rồi trẻ con tắm thì người lớn phải cầm vòi sen giúp.... Giờ thì "vô tư" rồi ông Giáo ạ:



+ Rồi mua thêm cái ống nối vòi nước linh hoạt xoay được mọi hướng, trước muốn dùng thì ống to hơn hoặc nhỏ hơn nên khi kéo ra xa tí rất bực cái mình do nó cứ rơi ra, nay thì ok con gà đen rồi, nó vít chặt đầu nối và "uốn éo" theo ý khi sử dụng. Phải nói là mình ưng cái bụng với những sản phẩm dành cho " bà nội trợ".

                                             


...và còn mấy món hay ho khác mình đã đặt về dùng. Con gái nhắc nhẹ "coi chừng mẹ nghiện mua hàng online" đấy. Yên tâm đi, người mệnh Thiên phủ chi tiền rất hợp lý.

 */ Thời gian gần một tháng nay mình lu bu công chuyện, con gái lo mẹ bận không làm món "hợp khẩu vị " cho bố nên gửi về món bố thích :

Heo giả cầy:               


*/ Con trai và các bạn nhỏ tụ tập .
Hỏi sao không vào nhà ngồi cho có bàn ghế, kêu vậy mới vui:


*/ Cứ nghe "thiên hạ" đồn tháng 6 nhuận tiền "rơi vào đầu" và ...cái kết mình thử vận mệnh :
(phải liên tục 3 ngày- 3 đài mới chấp nhận sự thật- ahu!hu)



3/ Góc vui :

 Mình vốn thích thơ Nguyễn Bính, bởi thơ của ông  nhẹ nhàng, gần gũi, mộc mạc kiểu "chân quê". Khi nói về nỗi nhớ người yêu, ông viết kiểu

" Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông/ Một người chín nhớ mười mong một người.."

Hôm rồi lang thang trên mạng, thấy các bạn trẻ đưa ra đoạn thơ "cưới vợ" trong bài thơ "Nàng đi lấy chồng" của Nguyễn Bính để bình luận :   

 "Hôm nay ăn hỏi tưng bừng,
 Ngày mai thì cưới, độ chừng ngày kia.
Nàng cùng chồng mới nàng về,
Rồi cùng chồng mới nàng đi theo chồng.

Tôi về dạm vợ là xong!
Vợ người làng, vợ xóm đông, quê mùa.
Vợ tôi không đợi, không chờ,
Không nhan sắc mấy, không thơ mộng gì.
Lấy tôi bởi đã đến thì,
Lấy tôi không phải là vì yêu tôi.

Hôm nay tôi cưới vợ rồi,
Từ nay tôi đã là người bỏ đi!
Pháo ơi! mày nổ làm gì?
Biến ra tất cả pháo xì cho tao!"
          
Lời bình:   Buồn người yêu đi lấy chồng, chàng vội đi lấy vợ và cái kết giận cá ...chém thớt. 

                                                                

...Mình đã cười "như nông dân được mùa" vì sự sáng tạo khi bình luận đoạn thơ trên của các bạn trẻ. Phù hợp ngữ cảnh nhất, có bạn đối thơ rằng:

                                            "Anh về làm rể nhà  em.

                                   Tuy còn sống, nhưng xem như chết rồi" . 

                                                     (hi!hi- quá hay luôn)           

           4/Lời hay: