*/ Tháng cuối năm, tiết trời se se lạnh, lòng mình thấy chông chênh với những đầy vơi đã đi qua.
Người già hay hoài cổ, hay nhớ chuyện xưa vì đang ở chặng cuối của hành trình cuộc đời. Công danh, sự nghiệp, kể cả sức khỏe giờ đã là mây khói xa vời nên người già muốn tìm về ...ngày xưa, gặp lại người thân, nhớ lại chuyện cũ, được đắm mình trong những kỷ niệm xưa vui, buồn là niềm vui của người già. Khi đã cố gắng hết sức rồi mà vẫn thấy không ổn thì kệ cmn đi, chẳng việc gì phải cố với chả gắng làm gì cho mệt người, cứ để mọi thứ tùy duyên, đến đâu thì đến, đó cũng là một cách để ... giải thoát. Vì dù có sống thọ đến bao nhiêu rồi ai thì cũng phải già và ...ch.ết thôi. Trước khi chết thì đau yếu, bệnh tật (ít ai qua được ải này vì đó là quy luật: sinh, lão, bệnh, tử) nên phải chấp nhận . Sống chung hàng ngày với ý nghĩ là đến một ngày nào đó mình sẽ "nhắm mắt xuôi tay để theo ông bà, tổ tiên" thì mới có thể phần nào giảm nỗi sợ sẽ ch.ết. Nhưng trước khi đi đoàn tụ thì già là một điều gì đó rất ...này nọ, (hi!hi)
Khó khăn lớn nhất của người già (trước khi die) là phải đối diện với nỗi cô đơn của chính mình vì khi tuổi già ập đến, bạn bè và người thân lần lượt ra đi, người già dễ lâm vào cảnh muốn thu mình lại, ít muốn tiếp xúc với thế giới xung quanh nên thấy cô đơn. Mình cũng vậy:
(một bài viết từ nhiều năm trước, phù hợp với giai đoạn hiện nay nên mình cop -past) :
1/ Tìm về ...ngày xưa :
"Cảm xúc của mình bây giờ như một cái lu đầy nước, thêm chút nữa là tràn..., để giảm áp lực mình đi tìm tuổi thơ của các con qua từng tấm ảnh, nét chữ tập viết của con ngày xưa, từng món đồ chơi của con ngày bé mình còn giữ lại được và mình để hồn mình quay ngược tìm con ở thì quá khứ với những vui buồn lẫn lộn.
Tháng Mười Hai ...!
(Tác giả : Hồng Giang)
Tháng mười hai sắp qua rồi một nửa,
Cải hoe vàng lần lữa gió vờn bay.
Đêm dường như cũng thấy ngắn hơn ngày
Cúc Hoạ Mi mỏng manh say nỗi nhớ.
Tháng mười hai bao nhiêu điều trăn trở
Cuối năm rồi còn dang dở vấn vương
Muốn bên nhau mà chẳng thể chung đường
Dấu yêu hỡi yêu thương là duyên phận.
Có phải chăng một thời ta vương vấn
Câu thơ tình lận đận lắm trái ngang
Hay là do con chữ vẫn bẽ bàng
Vần gieo vội lạc sang tìm đâu thấy.
Gió se sắt lá khô vàng run rẩy
Hạt mưa rơi hờn lẫy nhạt chiều đông
Ly cà phê còn đắng đót chất chồng
Đăm đắm cả nỗi chờ mong vời vợi.
Tháng mười hai bao nhiêu điều nghĩ ngợi
Sắp qua rồi….
Một nửa đợi …Chênh chao !
