Trang

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2025

ĐẦY - VƠI !

*/ Tháng cuối năm, tiết trời se se lạnh, lòng mình thấy chông chênh với những đầy vơi đã đi qua. 

                                                  


 Người già hay hoài cổ, hay nhớ chuyện xưa vì đang ở chặng cuối của hành trình cuộc đời. Công danh, sự nghiệp, kể cả sức khỏe giờ đã là mây khói xa vời nên người già muốn tìm về ...ngày xưa, gặp lại người thân, nhớ lại chuyện cũ, được đắm mình trong những kỷ niệm xưa vui, buồn là niềm vui của người già. Khi đã cố gắng hết sức rồi mà vẫn thấy không ổn thì kệ cmn đi, chẳng việc gì phải cố với chả gắng làm gì cho mệt người, cứ để mọi thứ tùy duyên, đến đâu thì đến, đó cũng là một cách để ... giải thoát. Vì dù có sống thọ đến bao nhiêu rồi ai thì cũng phải già và ...ch.ết thôi. Trước khi chết thì đau yếu, bệnh tật (ít ai qua được ải này vì đó là quy luật: sinh, lão, bệnh, tử) nên phải chấp nhận . Sống chung hàng ngày với  ý nghĩ là đến một ngày nào đó mình sẽ "nhắm mắt xuôi tay để theo ông bà, tổ tiên" thì mới có thể phần nào giảm nỗi sợ sẽ ch.ết.  Nhưng trước khi đi đoàn tụ thì già là một điều gì đó rất ...này nọ, (hi!hi)

Khó khăn lớn nhất của người già (trước khi die) là phải đối diện với nỗi cô đơn của chính mình vì khi tuổi già ập đến, bạn bè và người thân lần lượt ra đi, người già dễ lâm vào cảnh muốn thu mình lại, ít muốn tiếp xúc với thế giới xung quanh nên thấy cô đơn. Mình cũng vậy:

(một bài viết từ nhiều năm trước, phù hợp với giai đoạn hiện nay nên mình cop -past) :

1/ Tìm về ...ngày xưa : 

 "Cảm xúc của mình bây giờ như một cái lu đầy nước, thêm chút nữa là tràn..., để giảm áp lực mình đi tìm tuổi thơ của các con qua từng tấm ảnh, nét chữ tập viết của con ngày xưa, từng món đồ chơi của con ngày bé mình còn giữ lại được và mình để hồn mình quay ngược tìm con ở thì quá khứ với những vui buồn lẫn lộn. 

Thương các con ngày bé mong được đi hội chợ để mẹ mua cho mỗi đứa một que xiên cá viên chiên vừa ăn vừa nhìn nhau cười thích thú! Tết đến nhà người họ hàng bán kem được mỗi đứa một ly kem có cắm theo cái bánh thì dù đã bao năm nhưng vị ngon, mát của ly kem năm xưa chắc vẫn hiện hữu trong trí nhớ của các con mình. Và cũng như những đứa trẻ khác, con mình thích gấu bông nhưng  suy tính mãi mình mới mua được cho con. Niềm vui trẻ thơ còn là những ngày hè khi ve sầu kêu râm ran trong những tán cây, hai con mình, đứa 10 tuổi, đứa 5 tuổi theo bạn cùng xóm ra lề đường gần Dinh Độc Lập chơi . Rồi sau đó về kể cho bố, mẹ nghe là thằng em đưa đầu vô hàng rào Dinh rồi không rút đầu ra được ..
. Khi con trai được đi thi giải Lương Thế Vinh (ai đậu Trạng nguyên, Bảng nhãn thì được võng lọng về trường...), con không được xướng tên trong bảng vàng nhưng không muốn về với lập luận sợ khi về rồi người ta xướng tên con đậu thì sao...Ngày con gái học lớp 4, nhà chỉ mỗi cái xe để bố đi làm xa nhà 20 km, trưa con tan học mẹ chỉ cho con cách qua đường để về cơ quan mẹ, hình ảnh trời nắng, con gái vai  đeo cặp nặng, lưng ướt đẫm mồ hôi vẫn rõ nét như mới vừa hôm qua. Khi con lên cấp 2, mẹ tập cho con đi xe đạp đến trường, mỗi sáng đứng trên lan can chung cư nhìn theo con đạp xe giữa dòng người đông đúc lòng mẹ không an nhưng vẫn phải buông tay để con đi bởi biết rằng mẹ không thể ôm con trong vòng tay bé nhỏ của mẹ cha...Cứ như thế những hình ảnh về các con như những thước phim quay chậm trở về bên mẹ!Mình biết mình đã già và mang nhiều cảm xúc muốn trở về ngày xưa...Giờ mới biết vì sao người già hay có câu cửa miệng: ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia !
Những khó khăn một thời của cha, mẹ đi qua không lắng đọng nhiều bằng những kỷ niệm ngày thơ bé của con, có những lúc mình muốn được trờ về cái ngày xưa ấy để gặp lại các con và gặp lại mẹ mình...
Các con nay đã lớn khôn, cháu ngoại mình giờ đã lớn hơn tuổi cậu ngày xưa khi đưa đầu vào hàng rào Dinh TN rồi đưa ra không được! 
Dẫu biết rằng không ai có thể níu giữ thời gian, nhưng sao nhiều khi vẫn muốn quay về. Cái thời bộn bề lo toan cơm áo gạo tiền đã qua, giờ là những tháng ngày thanh thản (đúng nghĩa), chỉ mong sống khỏe  và...chết nhanh! (là chết không bệnh tật đau đớn, không nằm dầm dề trên giường bệnh, tốt nhất là tối ngủ sáng đi luôn!).Nhìn cảnh Ba, Má một thời oanh oanh, liệt liệt nay ngồi ngó ra xa xăm nhớ nhớ, quên quên ( giờ thì cả Ba và Má đều đã là người thiên cổ hết rồi), mình chợt lo cho tương lai của chính mình nếu một khi trong đầu...trống rỗng không còn cảm xúc, không còn nhớ để mà nhắc chuyện ngày xưa thì sẽ như thế nào ..." 

                                 Mẹ con, bà cháu năm 1994:
                         

                                               Gia đình nhỏ : năm 2002 


2/ Thơ  của người ta:

Tháng Mười Hai ...!

 (Tác giả : Hồng Giang)

Tháng mười hai sắp qua rồi một nửa,
Cải hoe vàng lần lữa gió vờn bay.
Đêm dường như cũng thấy ngắn hơn ngày
Cúc Hoạ Mi mỏng manh say nỗi nhớ.
Tháng mười hai bao nhiêu điều trăn trở
Cuối năm rồi còn dang dở vấn vương
Muốn bên nhau mà chẳng thể chung đường
Dấu yêu hỡi yêu thương là duyên phận.
Có phải chăng một thời ta vương vấn
Câu thơ tình lận đận lắm trái ngang
Hay là do con chữ vẫn bẽ bàng
Vần gieo vội lạc sang tìm đâu thấy.
Gió se sắt lá khô vàng run rẩy
Hạt mưa rơi hờn lẫy nhạt chiều đông
Ly cà phê còn đắng đót chất chồng
Đăm đắm cả nỗi chờ mong vời vợi.
Tháng mười hai bao nhiêu điều nghĩ ngợi
Sắp qua rồi….
Một nửa đợi …Chênh chao !






                                

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

THƯƠNG NHỚ THÁNG 12 ! (2025)

    1/ Chào tháng Mười hai! 

      "Sáng giật mình thoáng chạm tháng Mười hai,

       Nắng mỏng manh đan cài vào nỗi nhớ.

      Chùm hoa giấy bên hiên nhà  hé nở,

      Bỗng chạnh lòng trăn trở ...sắp hết năm..."

            (trích thơ Hồng Giang)     

         

2/ Thương nhớ tháng Mười hai:

 Mấy hôm nay Sài Gòn se lạnh do ảnh hưởng của mùa đông phương Bắc, kiểu vậy là sắp hết năm dương lịch.

Năm 2025, kỷ niệm 100 năm ngày sinh của mẹ và tháng 12 năm nay là đúng 30 năm ngày mẹ mình mất. 

  Khi mình bước vào tuổi …già, nỗi nhớ mẹ của mình khác với tuổi thơ.

 Tuổi thơ, khi mẹ vắng nhà vài ngày, nhớ mẹ, mình hít hà mùi mẹ ở chiếc áo của mẹ. Ở tuổi trung niên, khi lần đầu mình được làm “bà ngoại”, mẹ không còn thì mình nhớ mẹ vì biết mẹ đã vất vả vì các con mình . 

                                         + Cảnh cũ, người xưa :

           Mẹ mình chụp hình này ở nhà mới dịp tết 1994 sang 1995. 

                           Mẹ mặc áo dài đón tết cuối cùng ở cõi trần.

                                      

           Bộ bàn ghế gỗ này mình còn giữ vì nó đã là kỷ niệm vì có bóng dáng mẹ ở đó:

                                             

                                      + Mẹ trước cửa nhà mới:

                                          (nhà này hiện gia đình mình đang ở.)

                                     

 + ...Và giờ, khi mình đang tiến dần tới mốc tuổi “xưa nay hiếm”, mình nhớ mẹ và hiểu mẹ theo một kiểu khác:

                                   

 + Mình giờ có thể làm những điều mình thích, nhưng cách đây 30 năm thì mẹ mình khó thực hiện vì nhiều lẽ.Tính mẹ khó, ngày đó muốn tặng mẹ chiếc vòng tay hay áo dài nhung màu tím mẹ thích để mặc vào dịp lễ tết thì mình phải "vắt óc" tìm cách để mẹ nhận và vui vẻ ra tiệm áo dài của chị Năm Sài Gòn gần nhà đo may. 

Nay, những đêm đầu đông, trời se lạnh, nhìn ánh trăng sáng soi vào cửa sổ phòng ngủ là lúc mình hay nhớ mẹ, rồi mình nghĩ lan man, nhớ món mẹ hay ăn, nhớ dáng mẹ ngồi viết, nhớ những câu chuyện về mẹ và giờ ở tầm tuổi này mình cũng đang nghĩ, nói, viết theo kiểu của mẹ ngày trước.  

                          Dáng Mẹ ngồi viết những tháng cuối đời tại SG:          

...Khi rảnh, mình ngồi nghe lại những câu thơ mẹ làm về khoảng thời gian “đen tối” nhất của cuộc đời, mình đã không hiểu sức mạnh nào giúp mẹ “vượt qua” những gian khó ấy. Đôi khi mình cũng buồn vu vơ về chuyện nọ chuyện kia nhưng so với những gì mẹ đã trải qua thì cuộc đời mình quá vẹn tròn và hạnh phúc.

“ Hai con tôi đã ngủ hay chưa ?

Có chăn đắp ấm mình không biết?

Gió có thương tôi thổi nhẹ vừa”

Những câu thơ ấy của mẹ, cứa vào lòng mình, đau mãi không thôi .

                       (mẹ ở nhà LL tháng 10 năm 1995)

                      

       + Một buổi gặp mặt người thân sau cùng của mẹ tại SG ( 8/10/1995) khi mẹ phát hiện bị bệnh nan y :

                       
                        
      (Đúng 2 tháng sau mẹ mất tại quê nhà)

                          Đám tang mẹ 30 năm trước: (8/12/1995 DL)

                     

+ Mình không thể nói hết, viết hết, bởi có những câu chuyện chỉ có thể “truyền miệng” trong gia đình. Đó là những câu chuyện càng ngẫm càng buồn…. ! Nhưng vì “thời thế, thế thời phải thế”, chẳng thể trách ai, bởi rất nhiều người khi đó phải chịu hệ lụy ấy (CCRĐ). Thế thôi! Có nói hay viết thêm gì cũng không thấm vào đâu với nỗi đau mẹ đã chịu.

Chỉ tiếc khi mẹ mất, mình còn trẻ, chưa nhiều trải nghiệm cuộc đời để hiểu mà thương mẹ nhiều hơn...

           + Hình 2 mẹ con, khi mình khoảng 5 tuổi :

                                                                                   

+ Mình là người con sống bên mẹ nhiều hơn anh, chị. Nghe nhiều đến thuộc những câu chuyện cuộc đời mẹ mà mẹ kể cho các dì ở tổ công tác (Hội phụ nữ, y tế ) khi về địa phương. Hẳn bây giờ các dì cũng đã là ngươi thiên cổ. 

                                         Ba anh em ngày giỗ mẹ lần thứ 20:

                                          

Có lẽ mình già thật rồi, giờ chỉ nhớ nhiều chuyện xưa, chuyện về mẹ, về bản thân thời gian khó nhất. (mỗi giai đoạn, sự gian khổ, khó khăn có khác nhau và mỗi người cảm nhận về  điều đó thì hẳn cũng khác nhau).


...Dự định, lần thứ 30 ngày giỗ mẹ mình sẽ về thăm  quê ngoại, thăm mộ mẹ nhưng lại không thể vì nhiều lý do (mẹ sẽ hiểu hết cho mình những gì mình đang phải xử lý vào giai đoạn này). Nhiều khi ước: Phải chi còn mẹ, để mình không phải một mình “tả xung hữu đột” mọi chuyện trong ngoài. Già cmnr , sắp đi “đoàn tụ với ông bà ” rồi mà khi "đụng chuyện" cứ tự vấn: “làm sao xử lý được đây”, đó là lúc mình mong có một người “đứng mũi chịu sào” thay mình. Lại nhớ có cô bạn động viên kiểu: “không có việc gì khó/ chỉ sợ không có tiền”…, ừ đó cũng là một kiểu an ủi dù tiền không có nhiều.                                           

Cứ tự nhủ: cuộc đời sống chưa quá lâu nhưng (hỉ, nộ, ái, ố) gì cũng qua rồi; tương lai gần, xa gì chưa tới. Thôi thì cứ vui đi vì còn sức khỏe, minh mẫn. Tất cả sẽ đâu vào đấy cả thôi, mà không thì cứ buông và kệ cmn đi. (hi!hi), vậy cho nó lành.

                                      

                         Mẹ và gia đình mình với em gái chàng Ro (bên trái) 

                                                                                 Đầu năm 1995

                                            
                                              + Gia đình khi còn có mẹ:

Viết lan man chẳng đầu chẳng cuối vào những ngày cuối năm.

P/s: ChatGPT (trí tuệ nhân tạo) nó xem tử vi cho mình và nó phán :  mình là người cứng rắn, lạc quan, độc lập, biết xoay xở, linh hoạt, sống tiết kiệm nhưng hay lo lắng thái quá và ... chi tiền theo cảm xúc (hi!hi muốn đậu xanh rau má với nó ghê). Nhưng bà cụ hàng xóm lại nói mình là kiểu người: "Lan huệ sầu ai lan huệ héo/ lan huệ sầu đời trong héo ngoài tươi",  cũng có lý.         

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2025

RỒI ...ĐẾN MỘT NGÀY !

                                                            

                                                                (hình cop trên net)

*/Chuyện của ...người già:

+ "Rồi đến một ngày: Tôi không còn là người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, không muốn làm phiền người khác, dù tôi đã buông bỏ gần hết nhưng khi già đi, tôi cần một bàn tay nâng đỡ và những ánh mắt thông cảm, yêu thương....để khi nhắm mắt xuôi tay về với tổ tiên linh hồn tôi cảm nhận được mình đã sống ...tốt.

+ Thêm một tuổi già, tôi học theo cách sống của những người đi trước, với 5 điều cơ bản sau:

         (bài đọc được trên net và có biên tập lại theo ý mình)

1. Không kỳ vọng và nghĩ là sẽ sống dựa vào con cái, cố gắng học làm người ...văn minh:

Khi già đi, nhiều người đặt kỳ vọng sẽ dựa vào con. Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi không muốn mình trở thành gánh nặng và làm “phiền” chúng. Bởi chúng (cũng như tôi ngày trước) có cuộc sống riêng, có gia đình con cái để lo. Còn tôi tuổi già, cần học cách tự chăm lo. Việc tự lập giúp tôi thanh thản và tự do  theo ý mình, tôi không sợ cô đơn khi về già. Trên tất cả, là tôi thích được như thế, với tôi thế là hạnh phúc.

 Đọc đâu đó trên mạng tôi biết rằng: Theo văn hóa của người Nhật thì :"người văn mình là người không làm phiền người khác", ( có nghĩa là tôn trọng không gian cá nhân, cố gắng không gây ra sự khó chịu, ảnh hưởng đến người khác). Đây là khía cạnh cốt lõi trong văn hóa của họ. Và tôi cũng muốn học ... làm người văn minh giống người Nhật ở điểm cốt yếu trong cuộc sống này: không làm phiền người khác.

2. Chỉ cần một căn nhà nhỏ:

Căn nhà 4 phòng ngủ từng là niềm vui, hạnh phúc khi tôi có nó và là tổ ấm của gia đình tôi, giờ các con tôi đều đã có gia đình riêng, nhà rộng, ít người ở. 

Tương lai gần, tôi quyết định sẽ không ở đó. Trong khả năng kinh tế của mình, tôi đã mua trước một căn nhà nhỏ, xinh xắn, diện tích sử dụng hơn 50m² , thế là vừa đủ cho sinh hoạt của người già. Ở tuổi này, "nhà nhỏ mà ấm" quan trọng hơn "nhà to mà trống" và việc phải lau dọn nhà sạch sẽ đối với người già nhiều khi cũng mệt mỏi.

3. Không vào viện dưỡng lão:

Trước đây tôi nghĩ rằng vào viện dưỡng lão là giải pháp tốt nhất cho người già (có tiền hưu trí như tôi), nhưng sau này tôi nghĩ lại : vì tôi khó tính, khó ngủ, không hợp chốn đông người. Ở đâu đó, tôi còn nghe người ta nói rằng Viện dưỡng lão bây giờ là nơi "chăm người nhà của người già" và nghe đâu các cụ già trong ấy cũng “gió tầng nào chơi với mây tầng ấy” nên tôi sợ mình cô đơn giữa đám đông. 

Tôi sẽ chọn sống tại nhà riêng, thuê người giúp việc bán thời gian. Để con cái yên tâm, tôi lắp camera để chúng tiện theo dõi tình hình. Như thế, tạm thời ai cũng an lòng.

                                     (hình chỉ có tính minh họa) 

                                 


4. Không cần phải chu cấp cho con cái và ngược lại:

Không ít bạn bè tôi vẫn trích một phần tiền hưu, tiền để dưỡng già cho con, cháu, họ nghĩ đó cũng là một cách thể hiện sự yêu thương .Nhưng tôi thì khác, tôi nghĩ, mình đã cho con cả tuổi thanh xuân, sự yêu thương  và tất cả những gì làm được, chia được tôi đã làm hết rồi, bây giờ phần còn lại tôi giữ để lo cho tuổi già của mình (đó cũng là một cách thương con rất thực tế- khi hữu sự, các con không phải bỏ tiền ra, như thế là vui cả hai bên). Mặt khác, con cái còn trẻ, có sức kiếm tiền, trong khi tôi đang già đi và sức khỏe yếu dần. Tiền hưu không quá nhiều, nhưng đủ để tôi sống thoải mái nếu chi tiêu hợp lý và tôi cũng hy vọng là số tiền tôi đang có đủ để chi tiêu cho bản thân mà không cần sự chu cấp của các con.

5. Không tiết kiệm thái quá với chính mình.

Trước kia, tôi từng sống tiết kiệm. Giờ sắp tới tuổi “xưa nay hiếm” tôi cho phép mình được sống thoải mái hơn: mua món đồ yêu thích, ăn bữa ăn hợp khẩu vị, được nằm trên giường của mình đến lúc thích thì dậy đi dạo, xem phim, đọc sách…hoặc có sức khỏe thì đi đâu đó xa xa. 

Tôi không tiêu xài phung phí, nhưng cũng không còn khắt khe với bản thân. Cuộc sống đáng giá từng phút giây khi biết tận hưởng.

(P/s: Túm váy lại: Tôi nhận ra, khi già đi được sống theo ý thích (không làm phiền ai và ngược lại thì đó là hạnh phúc). Đừng kỳ vọng vào con cái, đừng lo lắng quá mức cho tương lai, hay tiếc nuối quá khứ. Ở tuổi của mình, tôi chỉ cần một mái nhà nhỏ, lương hưu, thêm một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ phòng khi hữu sự, sức khỏe ổn định và tâm an, thế là quá đủ  để chờ ngày đi theo diện "đoàn tụ với ông bà, cha, mẹ")

*/ Chuyện Sơn Tinh và Thủy Tinh:  

Năm nay năm nhuận (hai tháng 6AL), thời tiết có nhiều khác lạ hơn mọi năm. Giữa và đầu  tháng 9 và tháng 10 AL nước triều dâng cao, khắp nơi phố biến thành sông, mọi sinh hoạt của người dân bị xáo trộn mà khó xoay chuyển vì đó là chuyện tranh chấp tình cảm của "Sơn Tinh và Thủy tinh" .

                                          


Truyền thuyết về Sơn Tinh – Thủy Tinh vô cùng nổi tiếng, và là một trong những cách lý giải của người Việt xưa về hiện tượng lũ lụt hàng năm:

"...Thủy Tinh cứ dâng nước lên một trào, Sơn Tinh lại nâng núi, nâng đất đá cao lên một vì. Khi Thủy Tinh lại dâng nước lên hai đợt thì Sơn Tinh lại tiếp tục mà dựng núi của mình lên hai vì. Vào đợt thứ ba thì Thủy Tinh liền xô nước tới, Sơn Tinh nhanh chóng nâng núi của mình lên đến ba vì. Cũng chính vì trận chiến này mà núi Tản Viên xưa còn được gọi với cái tên Ba Vì.

Cả hai bên đã đánh nhau kéo dài tới mấy tháng ròng. Nhưng sau cùng bởi vì đuối sức nên Thủy Tinh phải cho quân rút trở về. Kể từ ngày đó thì chàng Sơn Tinh và nàng Mỵ Nương cũng được sống bên nhau vui vẻ, hạnh phúc.

Tuy nhiên, ân oán của Sơn Tinh với Thủy Tinh lại càng ngày càng nặng, hận thù cũng ngày càng sâu hơn. Mỗi năm vào tầm tháng 7 Âm lịch thì Thủy Tinh lại nghĩ tới ân oán khi xưa, lập tức đem dâng nước kéo tới đánh nhau cùng Sơn Tinh. Mỗi lần như vậy Thủy Tinh đều nhận lấy thất bại rồi phải kéo quân ra về."

*/ Chuyện nhà nàng:

     Chàng Ro lại có quà từ các em họ :

      (Cây nhà trồng và gà tự nuôi: có con gà Đông Tảo to đùng)


      */ Thơ ...của người ta:

                               

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

CHÀO THÁNG MƯỜI MỘT !

                                                                                            

                         

 1/ Thơ tình tháng Mười Một:

   "  Tản mạn tháng Mười Một !

 Tháng mười một đã về rồi đấy nhỉ ?

Phố chuyển mình gió bấc gọi mùa sang.

Màu thu vẫn điệu đàng còn sót lại,

Ở ngoài kia ai bớt sợi nắng vàng.

Ta bất chợt ôm trong lòng nỗi nhớ

Nửa muốn quên nửa lại muốn đợi chờ

Nhưng giấu kín cho mùa đừng trăn trở

Bước trong chiều lặng lẽ kết thành thơ.

Tháng mười một, hoa cải vàng đến thế

Có phải chăng đợi thương nhớ trổ ngồng

Những ngọn sóng trong lòng ta cuộn khẽ

Tự ru hồn chìm vào giữa mênh mông.

Nắng có sưởi một mùa đông lạnh giá

Hay gió kia đưa đẩy những nỗi buồn

Ta chỉ sợ dòng thơ rồi nghiêng ngả

Khi xuân về đầy khóe mắt lệ tuôn.

Tháng mười một ở trời xa người có

Hiểu lòng ta lúc trở gió... sang mùa./.

       (Tác giả: Hoàng Hôn Đỏ)

                                       

2/ Mùa nước nổi:

 "Tháng mười một xôn xao mùa nước nổi

Chiều phương nam se sắt nét môi cười

Tờ lịch cũ rụng dần sang trang mới

Bỗng phập phồng trước mọi nỗi buồn vui" 

(Trích thơ- TG Phan Thu Hà) 

                    

                                      (hình lấy trên báo Thanh niên)

3/ Hình ảnh Miền trung đang oằn mình chịu mưa lũ :

                                          +  Huế thương

                             (hình ảnh lấy từ nhiều nguồn trên net)  

                               

                         +  Chùa Cầu - Phố cổ Hội An- Ảnh của Vnexpress

                                    + Chợ Hội An - (hình lấy trên net) :

4/ Chuyện nhà nàng :

        + Một bữa chán cơm thèm bánh xèo và cái kết đi ... đá ghế :    

                                 +    Món bún chả giò, canh khoai môn hầm xương: (tại gia)


+ Con gái gửi về để người già bổ sung canxi:


+ Ngõ nhỏ biến thành sông:
(trước cửa nhà nàng)
view ...sông:

4/ Chuyện học hành :