Trang

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

CHÀO THÁNG MƯỜI MỘT !

                                                                                            

                         

 1/ Thơ tình tháng Mười Một:

   "  Tản mạn tháng Mười Một !

 Tháng mười một đã về rồi đấy nhỉ ?

Phố chuyển mình gió bấc gọi mùa sang.

Màu thu vẫn điệu đàng còn sót lại,

Ở ngoài kia ai bớt sợi nắng vàng.

Ta bất chợt ôm trong lòng nỗi nhớ

Nửa muốn quên nửa lại muốn đợi chờ

Nhưng giấu kín cho mùa đừng trăn trở

Bước trong chiều lặng lẽ kết thành thơ.

Tháng mười một, hoa cải vàng đến thế

Có phải chăng đợi thương nhớ trổ ngồng

Những ngọn sóng trong lòng ta cuộn khẽ

Tự ru hồn chìm vào giữa mênh mông.

Nắng có sưởi một mùa đông lạnh giá

Hay gió kia đưa đẩy những nỗi buồn

Ta chỉ sợ dòng thơ rồi nghiêng ngả

Khi xuân về đầy khóe mắt lệ tuôn.

Tháng mười một ở trời xa người có

Hiểu lòng ta lúc trở gió... sang mùa./.

       (Tác giả: Hoàng Hôn Đỏ)

                                       

2/ Mùa nước nổi:

 "Tháng mười một xôn xao mùa nước nổi

Chiều phương nam se sắt nét môi cười

Tờ lịch cũ rụng dần sang trang mới

Bỗng phập phồng trước mọi nỗi buồn vui" 

(Trích thơ- TG Phan Thu Hà) 

                    

                                      (hình lấy trên báo Thanh niên)

3/ Hình ảnh Miền trung đang oằn mình chịu mưa lũ :

                                          +  Huế thương

                             (hình ảnh lấy từ nhiều nguồn trên net)  

                               

                         +  Chùa Cầu - Phố cổ Hội An- Ảnh của Vnexpress

                                    + Chợ Hội An - (hình lấy trên net) :

4/ Chuyện nhà nàng :

        + Một bữa chán cơm thèm bánh xèo và cái kết đi ... đá ghế :    

                                 +    Món bún chả giò, canh khoai môn hầm xương: (tại gia)


+ Con gái gửi về để người già bổ sung canxi:


+ Ngõ nhỏ biến thành sông:
(trước cửa nhà nàng)
view ...sông:

4/ Chuyện học hành :





Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

ĐẦU 6 - ĐUÔI ... ?

                                                       

                                             (hình hoa chôm trên net)

 1/ Mong ước  :

"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại.
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người,
Để tình yêu, ước mơ mãi không phai.
....
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này.
Hãy có ước muốn cho thời gian trở lại.
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm,
Để nụ cười còn mãi, lắng mãi trên hàng mi,
Trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa ."
    (Lời bài hát : Mong ước kỷ niệm xưa- TG Xuân Phương)

+ Khi mơ ước được trở về ...ngày xưa thành hiện thực: 

    ( áp Gemini tài trợ...chương trình nàyhi!hi 


 1/ Khi ở độ tuổi đầu 6 đuôi ...chơi vơi thì bị đủ thứ bệnh, trong đó " nặng" nhất có lẽ là ... bệnh hay lo của người già :


          Cái lo !  (TG:Tản Đà )

"Nghĩ mình, mình lại hỏi mình
Tự mình, mình cũng chưa đành rằng sao
Cái lo là cái làm sao?
Lo sao lo mãi? khi nào hết lo?
Một mình lo nghĩ quanh co
Mình lo mình biết ai lo cho mình?
Ấy ai là khách hữu tình?
Vì mình lo đỡ cho mình đỡ lo
Kẻo mình lo mãi quanh co."


2/ Thơ mà không có ...tình:
                                     

"Ngày anh về cưới vợ
Cải bên sông trổ ngồng
Chuyện chúng mình dang dở
Hoa vàng buồn mênh mông...
Nhà bên vui rộn rã
Em như đốm lửa hồng
Anh cưới cô gái lạ
Xô em vào cơn giông.
Chúng mình từng ước hẹn
Sẽ tính chuyện phu thê
Em giữ lời thề nguyện
Đợi anh quay trở về.
...
Và rồi anh lấy vợ
Cô dâu chẳng là em
Người ta cười rạng rỡ
Hoa cải gục bên thềm.
Tiễn anh về bên vợ
Em về làm cô dâu
Kiếp này tình đã lỡ
Cạn em chén rượu sầu! "
(Tác giả: TIỂU TỬ HK)
                                     (thơ- hình cop trên net)    
       
                      
3/ Theo trend :
 Hình do áp Gemini -AI ( trí tuê nhân tạo- của Google) tạo ra trên cơ sở hình gốc của mình- vui là không phải ra nắng đứng tạo dáng mà vẫn có hình xài ...tạm - tuy không thật giống- ảo thì thế thôi- hi!hi . 
                                  

Trở về thanh xuân trong ... ba nốt nhạc:

 
                                              

Hình thật: (hơn 40 năm trước)
                                                                                        
4/Túm váy lại là:
                            Happy birthday to...me !


Và ngày lễ Phụ Nữ:

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2025

THÁNG 10 …VỀ !

                                          (Thơ và  hình chôm trên mạng)

1/ "Tháng Mười Về

Tháng mười chạm ngõ trời thu,
Heo may gió thổi, sương mù giăng giăng.
Lá vàng buông nhẹ bên thềm,
Tình ai còn đọng trong miền nhớ thương." (ST)


2/ Thời gian này SG mưa suốt do ảnh hưởng của bão chồng bão (bão số 9 chưa qua thì số 10 đã tới và giờ là bão số 11) ngoài Miền Bắc và miền Trung người dân gồng mình chống bão và lũ. Năm nay là năm nhuận 2 tháng 6, lại là năm rắn 2 đầu, không tin không được, chứ kiểu vậy là một năm đầy khó khăn vất vả đủ kiểu. Người trẻ thì gọi đây là năm "thanh lọc". 
Các cụ ngày xưa có nhiều kinh nghiệm về những năm có tháng nhuận, người nay đúc kết thành thơ khá chính xác:
(hình ngập lụt lấy trên mạng)
Lời người xưa:

"Ngẫm từng năm nhuận mà coi
Nếu không bão lụt, cũng thời họa tai :

Năm nào nhuận 2 tháng 2
Nếu không tính toán đói lòi mắt ra.
Năm nào nhuận 2 tháng 3
Đồng tiền cắc bạc ấy là vứt đi.
Năm nào nhuận 2 tháng 4
Gặp năm bão sớm, lúa thì đổ non
Nhuận 2 tháng 5 hao mòn
Ăn gần hết thóc , mạ non xuống đồng.
Nhuận 2 tháng 6 thấy không
Khắp nơi lũ quét, chiến tranh tứ bề
Nhuận 2 tháng 7 lê thê
Cả năm rét đậm tái tê mùa màng.
Nhuận 2 tháng 8 có sang
Thêm 2 tháng 9 rõ ràng đói thêm
Năm nhuận thường chẳng êm đềm
Cả năm âm loạn, dương càng oái oăm.". (ST trên mạng)

3/ Chuyện nhà nàng:

+ Một ngày vui (2 trong 1) :

*/ Trung thu của người già:
+ Là ngắm chị Hằng...ảo :



+ Theo trend:
 Mẹ: Bánh pía gì mà sắp hàng 3 tiếng mới mua được thế?
Con: Dạ, đây ạ:

Thêm hũ sấu ngâm (đặc sản của Hà Nội)

Thành cặp đôi ...hoàn hảo:: 

+ Sau 100 ngày rời cõi tạm.
 Dì đã "đoàn tụ" với người thân đi trước :

4/ Chuyện "gánh nghiệp" hay "con cừu đen"
 (cop từ FB của Thầy LVT và có  biên tập lại)

"Trong mỗi gia đình, đôi khi có một người bị xem là “cừu đen” vì họ khác biệt với những người còn lại, có vẻ như người đó mang lại nhiều rắc rối cho gia đình và họ như bóng tối bao trùm cả nhà . Người đời thường coi họ là gánh nặng, ít ai nghĩ rằng có khi chính họ lại là người đang âm thầm gánh phần nghiệp nặng nề cho cả gia đình.

...Cuộc sống , vũ trụ luôn có sự cân bằng: có được thì có mất. Khi một người nhận hết khổ đau, bệnh tật về mình, những người khác trong gia đình có thể được nhiều sức khỏe và sự bình an (mà không biết). Khi một người vất vả vì những người khác trong nhà, biết đâu đó lại là lúc người thân được thuận lợi trên đường đời....
Nhà kia có người bệnh nằm liệt giường mười năm vì bệnh Alzheimer, những năm cuối đời không còn nhận ra con cháu, không còn nhận biết mọi thứ khác của cá nhân và cuộc sống có nhiều thứ tươi đẹp ngoài kia Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là sự khổ cực,"đày ải" nhưng với những người "hiểu biết chút Phật pháp" thì nghĩ rằng dường như người bệnh đã gánh hết mọi xui rủi trong cuộc sống về phần mình, để gia đình, con cháu được thuận lợi trong học hành, công việc và người lớn thì mọi sự hanh thông. Có lẽ, đó là cách người thân của mình lặng lẽ trả nợ đời và gánh nghiệp thay cho cả nhà mà nhiều khi người nhà "vô minh" không nhận thấy nên coi là họ ...gánh nặng. 
Những chuyện này không dễ giải thích, chỉ có thể cảm nhận bằng niềm tin và lòng biết ơn và cả thời gian nhìn cảnh người bệnh chịu mọi khổ đau của bệnh tật và nhiều khi chịu cả ánh mắt không mấy "thiện cảm", lời nói không còn giữ ý của người thân đối với mình.(dù không còn nhận biết)
Nếu chẳng may trong gia đình có một con“cừu đen”, xin đừng quay lưng với họ. Bởi đôi khi, chính người mà ta cho là gánh nặng lại đang là điểm tựa âm thầm giữ bình yên cho tất cả người thân trong gia đình. Bởi có khi, một người không sinh ra để tỏa sáng, mà để lặng lẽ chịu bóng tối, cho những người mình thương được đi trong ánh sáng của sự bình yên."
                                                   Nam mô A di Đà Phật
                                                    

5/Thơ  mà không có ...  tình  :

"Cái hôm anh cưới vợ
Lúa vừa mới trổ đòng
Chị tôi buồn duyên lỡ
Khóc suốt một mùa đông.
Ngày xưa anh đã bảo
Lúa chín anh sẽ về
Chị tôi làm con sáo
Nhốt mình ở sông quê.
Mười năm dài đằng đẵng
Một hôm anh trở về
Bên người mặc váy trắng
Đi dọc trên triền đê.
Chị tôi đang cấy lúa
Thấy anh - điếng lặng người
Mạ non bỗng héo úa
Trên tay chị rụng rơi.
Rồi anh cùng với họ
Đắp xây duyên cau trầu
Lúa trổ đòng nức nở
Gục bên ngọn cỏ lau.
Ba năm trời dai dẳng
Chị tôi vẫn nặng tình
Một ngày gió yên lặng
Lúa rũ mình ... lặng thinh.
Tôi đeo vành khăn trắng
Tạ bao người chia buồn
Hôm ấy trời không nắng
Lúa ngoài đồng thê lương.
Mạ non ai mới cấy
Gió chẳng buồn lắt lay
Người cũng không về lại
Nhìn chị tôi ngủ say...
Hôm nay đồng bát ngát
Mùi thơm lúa vàng bông
Tôi nghe người ta hát
"Chị tôi chưa lấy chồng..."
(Tác giả: Tiểu Tử HK).

(P/s:Tuổi già đến nhanh không cản nổi với đủ kiểu bệnh tật phải xử lý, kèm theo là bệnh lười nên thời gian này mình chỉ có thể cóp nhặt chuyện gần xa úp lên cho có vẻ mình vẫn còn tư duy tốt- hi!hi)

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025

"DÙNG DẰNG... ! "

                        Góc bình yên:

(hình chôm trên net)

1/. Thơ hết ...tình:

2/ Lời hay:

3/. Tuổi già ..khó tính ?

Lang thang trên mạng đọc được một bài viết về tâm lý tuổi già thích được ở một mình. Có nhiều bình luận trái chiều: Người thì bảo sống vậy buồn, cô đơn, người bảo  già rồi mà chỉ biết sống cho riêng mình là ích kỷ ... nhưng cũng nhiều người già khác đồng ý với nội dung bài viết. Với mình thì bài viết này có bóng dáng mình trong đó. Qua lời văn, mình dự tác giả chắc là một người nước ngoài !                          

( Nguồn bài viết lấy từ : Những câu chuyện nhân văn)

"Tôi đã qua tuổi 60 tuổi. Và tôi thích ở một mình.
...Tôi đã sống một mình nhiều năm. Càng lớn tuổi, tôi càng nhận ra rằng tôi không muốn ai bước vào căn nhà này nữa. Ngày xưa thì khác. Khi còn trẻ, tôi rất thích tiếp khách. Nhà lúc nào cũng mở rộng cửa, bữa cơm thơm lừng, tiếng cười nói rộn rã kéo dài tới tận khuya. Tôi bày biện bàn dài, chạy tới chạy lui với những món ăn, đón chào mọi người. Mệt đấy, nhưng là cái mệt dễ chịu. Tôi thấy mình có ích.
Còn bây giờ, mọi thứ đổi thay. Ngay cả khi người thân gọi điện bảo: “Tụi con sẽ ghé qua thăm”, ngực tôi cũng nặng trĩu. Trong đầu lập tức hiện lên những câu hỏi: “Đến làm gì? Bao lâu? Tôi sẽ nói gì, đi chợ nấu món gì đãi khách?” Và tôi chỉ muốn tìm cớ thoái thác.
Sự hiện diện của người khác làm tôi mất cân bằng. Tất cả đồ đạc trong nhà đều nằm đúng chỗ, theo cách khiến tôi thấy dễ chịu. Thế mà chỉ cần ai đó bước vào, đặt cái cốc không đúng chỗ, ngồi lên chiếc ghế tôi vẫn ngồi, mở vòi nước hay tủ lạnh… tôi lập tức thấy khó thở, như thể thế giới của mình bị xáo trộn.
Con cái đến thì khác một chút. Tôi mong chờ chúng, tôi nhớ chúng. Nhưng ngay cả lúc ấy, trong lòng vẫn có một nỗi lo: liệu chúng có thấy thoải mái, đồ ăn có vừa miệng, nhà cửa có đủ ngăn nắp? Tôi căng thẳng cho đến khi chúng đi. Và lúc cửa khép lại, tôi lại thở phào. Tôi lại được làm chính mình: mặc chiếc áo choàng cũ, ngồi một mình trong bếp uống tách trà, nhìn ra cửa sổ, lặng yên không cần phải “tiếp khách”.
Tôi hiểu rằng, ở tuổi này, tôi không còn nhiều năng lượng để giao tiếp. Có ai đó trong nhà, nghĩa là tôi phải cười, phải nói, phải nhập vai “chủ nhà”. Nhưng tôi đã quá mệt để đóng vai ấy. Tôi thấy thanh thản hơn khi chỉ có một mình. Tôi có thể gọi điện cho con, gặp bạn bè ở quán cà phê, đi dạo trong công viên. Nhưng căn nhà – tôi hiếm khi để ai bước vào.
Từng có lúc tôi nghĩ: chắc mình không bình thường, chắc mình trở nên lạnh lùng. Nhưng rồi tôi nhận ra: đây không phải bệnh, cũng không phải tính khí thất thường. Đây là quyền của tôi. Tôi có quyền bảo vệ không gian riêng. Nhà tôi là tấm gương phản chiếu chính tôi. Ở đây, tôi được là thật, không phải đóng vai gì cả. Ai được phép bước qua cánh cửa này, là do tôi quyết định. Và hầu hết câu trả lời là: không ai cả.
Người ta bảo: “Ông sẽ cô đơn mất thôi.” Nhưng tôi vốn đã cô đơn rồi. Và trong sự cô đơn ấy, tôi tìm thấy sự bình yên. Đúng, đôi khi tôi khao khát một vòng tay, một lời trò chuyện. Nhưng tôi đã có những cách khác để kết nối. Riêng ngôi nhà, tôi giữ lại cho mình.
Có thể người khác thấy lạ. Có người sẽ chê: “Già rồi nên khép kín.” Nhưng biết đâu, đó là sự trưởng thành. Tôi đã dành cả đời sống vì người khác – nấu nướng, tiếp đón, làm vui lòng. Giờ đây, tôi chỉ muốn sống cho chính mình.
Và tôi tự hỏi: đó là dấu hiệu của sự cô đơn và mệt mỏi… hay chỉ đơn giản là một nhu cầu tự nhiên, khi tuổi già đến, ta muốn bảo vệ thế giới riêng của mình ...được sống cho chính mình "
4/. Chuyện đời thường:
+ Ông, bà nội Sam gửi quà trung thu sang cho ông, bà ngoại:

+ Con gái mang nấm linh chi và táo đỏ về để mẹ nấu nước uống :
( mẹ khỏe thì ...chăm Bố tốt hơn)

+ Em thực tập gửi tặng ...tiền bối quà trung thu:


+ Chuyện luyện tập trí não:

Đã thành thói quen không thể bỏ mỗi ngày, dù bận cũng phải vào "điểm danh" :
+ Tuần trước chàng Ro nhận tin ...buồn : Người em thân thiết là đồng đội cũ nhưng ít tuổi hơn, rất quý chàng. Cách đây hơn 10 năm khi chàng bị đột quỵ, chàng nằm cấp cứu ở bệnh viện, vợ chồng chú P vào thăm, dù là đàn ông nhưng chú đã khóc khi thấy chàng Ro tưởng đã đi " đoàn tụ với ... ông bà". Cách đây vài năm , cô vợ của chú bị bệnh hiểm nghèo, nên "đi" trước chú. Ở một mình (dù con cháu đủ đầy- chú giải thích với mình khi được hỏi sao không về ở với con cho vui: "em muốn ở nhà của vợ chồng em, nhiều kỷ niệm và để nhang khói, đọc kinh cho vợ em hàng ngày và em cũng thích được ở một mình".
Cách đây một tháng , chú P gọi điện thoại báo đến thăm chàng Ro, mình có nói lại với chú là chú lớn tuổi, đi xe máy, đường đông, nguy hiểm, chú hỏi thăm anh vậy là tốt rồi, anh thì vẫn vậy, có gặp cũng chẳng chuyện trò gì được cả. Chú đồng ý, nhưng vài hôm sau lại kêu con trai mang quà sang cho chàng Ro (mình mới đăng khoe quà ở bài trước). Hai tuần sau, con trai chú gọi báo chú bị đột quỵ và mất đột ngột. ( nghe tin buồn thật buồn luôn). Thấy là giữa sự sống và cái ch.ết thật mong manh, không thể nói trước được điều gì cả. Cầu mong Chú P về cõi an lành và sớm gặp lại cô L . (A di Đà Phật).

Hình chú P đến thăm chàng Ro lần sau cùng:

Lần hai anh em gặp nhau khi chàng Ro còn đi lại được :