Phượng tím bằng lăng:
(TG: Thanh Hùng)
Thơ là phải hay mà hay là đọc phải mang lại nhiều cảm xúc. Như kiểu viết gì thì viết, nhưng chỉ đề tài tình yêu mới hấp dẫn, chứ chuyện ăn uống nọ kia viết hoài cũng chán! híc!
Lượn lờ trên mạng, thấy đâu đó viết rằng:"Ai cũng mong khi mình khóc sẽ có người vỗ về, khi mỏi mệt có nơi để nương tựa. Nhưng chúng ta đều hiểu rằng: Cuộc sống là tự mình lo, nước mắt cũng tự mình lau. Mưa gió thì tự che chắn lấy, hương vị tự mình cảm nhận". Chuẩn hết nước chấm luôn đấy ạ , cuộc sống đừng trông chờ vào ai cả, hãy tự mình xoay xở lấy thôi!
Và ... chuyện không liên quan: (hi!hi)
*/... Chuyện kể vầy: trước khi "sang ngang" mình có vài cuộc tình ...ngắn , như mưa hè nhoáng cái tạnh ngay, là yêu đó và rồi cũng đã "không còn là của nhau" ngay sau đó với đủ kiểu lý do (viết vậy cho giống tiểu thuyết chứ thực ra phải viết là: "đường ai nấy đi" mới chuẩn. hi!hi!). Yêu kiểu không đầu, không...đuôi như vậy gọi là yêu "quái". Nhưng ở một mặt tích cực nào đó thì hiểu mình khá "đa tình" (nhiều thôi ạ), bởi so với vài bạn của mình thì chỉ yêu một người là cưới ngay và luôn, giờ bọn trẻ gọi như vậy là "một phát ăn ngay"! hi!hi
*/ Phải nói là lúc trẻ và cả khi già như bây giờ, mình chưa bao giờ... xinh gái. (này gọi là "biết người biết ta..."), nhưng bạn bè bảo bù lại mình nói chuyện khá...duyên! (hì), chỉ là mình biết kiếm đề tài để dẫn dắt câu chuyện và "pha chế" cho hài hước thêm thôi. Sau này khi đã "có tuổi" hơn một chút là thời còn đi làm hay phải đi công tác xa thì đồng nghiệp vẫn thích có mình đi cùng đoàn vì ...vui quên cả đường dài!
*/...Lại kể chuyện tình yêu thời trẻ, mình vừa đọc được ở trên net định nghĩa của một bạn trẻ về tình đầu và tình cuối, đó là: "lúc yêu tình đầu thì cứ ngỡ đó là tình cuối, còn khi yêu tình cuối thì lại ngỡ đó là ...tình đầu". hi!hi có lý phết. Lúc còn thanh xuân, yêu ai là mình yêu rất "thiệt tình", ngoài chuyện tình yêu với cậu bạn cùng tuổi gặp ở nhà bà thím tại SG mà mình gọi là tình yêu "từ trên trời rơi xuống" vì không phải bạn học, chẳng phải hàng xóm cũng không là đồng nghiệp là do mình chủ động chia tay, lý do : mình phát hiện ra cậu ấy đã có người yêu và khi "ngắt kết nối" mình không giải thích tại sao! (trẻ con mà, có cái kẹo thì phải là của riêng mình, chia nhau với đứa khác không thích, đơn giản vậy thôi) hihi
*/Mối tình đầu (MTĐ): Chàng viết chữ đẹp, làm thơ hay, học cùng trường Luật, dáng hao gầy rất hợp gu của mình nhưng rồi chàng ra trường trước và cứ thế âm thầm ...tình phai nhạt mà lúc đó mình chẳng biết tại sao? Với mối tình này, đúng kiểu yêu dấu (yêu mà phải dấu vì đang đi học, phòng giáo vụ cấm ...yêu, tối nào Cô giáo lớn tuổi giống như Mẹ hiền cũng đi rảo dọc mấy cái hành lang và sân thượng ký túc xá ..thiếu ánh sáng, gặp đôi nào xui kể như viết kiểm điểm ...mỏi tay! híc!) Khi chia tay MTĐ mình mới mười, chín đôi mươi nên cứ mỗi lần đọc thơ chàng là nước mắt lại rơi trong âm thầm lặng lẽ, cũng bởi ngày ấy mình ra trường, rồi đi làm ở một nơi đô hội, mỗi khi đi làm về một mình đối diện với 4 bức tường, cảm giác rất cô đơn! Cô đơn đến mức chỉ cần nhìn một đám mây chiều cũng buồn đến nao lòng...! (kiểu vậy).
...Sau này, nhân một chuyến công tác về các tỉnh miền tây, mình đã cùng chị bạn đồng nghiệp, học cùng khóa với mối tình đầu vào thăm gia đình chàng (chuyện này mình đã viết và được in sách luôn rồi). Tính mình, bạn bảo: bệnh tò mò chết trước bệnh ...ho lao, quả đúng vậy hi!hi, là luôn muốn biết lý do và tại sao nên mình tìm gặp thăm chàng là để hỏi chàng ...vì sao chúng mình chia tay! hihi. Nhưng sau khi nghe lý do chàng nêu thì mình thấy khá hợp lý: Chàng là anh Hai trong một gia đình rất đông anh, em hoàn cảnh kinh tế thời gian đó (đầu những năm 80 của thế kỷ trước) phải nói là cực kỳ khó khăn, chàng mới 20 tuổi thì làm gì dám thưa với Ba, Má chàng rằng con đang yêu một cô Bắc Kỳ (người Nam Bộ hễ cứ ở miền ngoài thì coi là Bắc) và nếu con lấy cổ "thì khi cổ nói ...Má không hiểu gì đâu" (hi!hi). Nhưng đây mới là lý do chính: Ba mình là "bên th.ắng c.uộc", còn Ba ảnh là phía bên kia... bởi vậy nên sau khi ra trường được vài năm chàng xin nghỉ việc vì ở lại trong ngành cũng không thể phát triển! vậy thì chàng rút lui trong im lặng là điều ...dễ hiểu và thông cảm được!
Mình cho rằng lý do mối tình đầu chia tay là hợp lý nên chuyện quá khứ mình cho qua luôn! không thắc mắc, giận hờn gì cả! Nhưng khi gặp lại, thấy hoàn cảnh gia đình của chàng quá khó khăn thì mình lại rất ngậm ngùì, suy nghĩ đủ kiểu để tính tìm cách nào đó giúp chàng và gia đình "vượt khó". Nhưng ông bà xưa bảo, giúp nhau lúc ngặt chứ giúp nghèo thì biết bao giờ hết ...nghèo. Haiizza, khó nghĩ thật vì mình cũng mới "vừa thoát nghèo". Vậy nên mình chỉ giúp trong khả năng có thể, rồi thôi, không mơ màng gì nữa, hơn chục năm nay mình không liên lạc vì xét thấy không có chuyện gì để mà âu ơ nữa cả ! ( đùa là : nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.) hi!hi khẩu nghiệp là có thật đấy mọi người ạ , đừng học theo mình nhé!
*/Trường hợp tiếp theo là tình yêu với chàng "lính mà em" :Chàng này khá điển trai (theo thang điểm của mình), dáng người tầm thước, nhưng ít nói (kiểu bí ẩn) cũng đúng gu của mình luôn á! hihi! nhưng vì nhìn bí ẩn nên thành ra kiểu như là ...ỡm ờ! Mãi sau mình mới biết vì sao chàng có thái độ ấy : Lúc đó chàng có người yêu và đã đính ước! Bởi vậy, mình thì cứ tưởng tượng với cả tưởng voi và vẽ nên một viễn cảnh đâu đâu. Kiểu vậy:
" ...Anh gần gũi, anh xa xôi.
Sao anh như thể chân trời trước em?
Giơ tay tưởng với được tình.
Bước đi tới mãi mà mình vẫn xa". (thơ nhặt)
Mình đúng là dở hơi, thật luôn! sau này khi nghe qua lời bạn đồng nghiệp (có biết chàng) nói lại rằng: chàng nhắc đến mình và vẫn nhớ ...chuyện xưa với mình, thì mình lại muốn một lần gặp lại chàng (dù là gặp ảo trên điện thoại) cũng chỉ muốn biết tại sao hồi đó chàng gieo thương, tạo nhớ với mình (kiểu trên tình bạn, dưới tình yêu) để mình phải "vật vã" vượt qua nỗi nhớ người mình yêu một cách lãng nhách (là giờ mới nghĩ ra thế ).
*/Trường hợp sau cùng (ờ mà đã sau cùng chưa nhỉ? hì!hì) : Với anh chàng này (người ngoài khen chuẩn nhưng mình vẫn tìm ra điểm trừ. hi!hi) thì phải nói là mình có lỗi trước vì khi chàng để ý tới mình thì mình đang mãi yêu chàng lính mà em vừa kể trên và mình tỏ thái độ rõ ràng với chàng ấy rằng: trong tim mình đã có người ..mình thương, nên đừng có mà ...mơ ! (hì hì, chán hết nước chấm luôn). Mà con gái, khi tỏ thái độ yêu, ghét gì cũng vậy, cực khó ưa! Trong nhật ký ngày xưa khi viết về giai đoạn này mình cũng có tự nhận lỗi về thái độ trẻ con của mình với chàng và hẳn là chàng biết. Sau này (khi cả hai đã lên lão) chàng kể khi đó chàng rất buồn vì mình là mối tình đầu của chàng và có lúc chàng đã đứng bên kia đường nhà mình chỉ để chờ xem mình có đi chơi với người ấy không mà ...không thấy(có trời mới biết thật vậy không?).Còn mình hồi đó cứ kiểu: "Người tôi yêu đã đi xa/ Người yêu tôi lại ở nhà...buồn không?") đúng là mình dở hơi !
Bởi vậy, sau mới biết : nhân quả là có thật : người mình yêu đi lấy vợ và người yêu mình cũng đi lấy vợ luôn - ta nói buồn, chán gì đâu á !
*/ Mình hồi đó tự an ủi khi quyết định "sang ngang":
"Hoa đến kì thì hoa phải nở,
đò đã đầy người thì đò phải sang sông,
Đến duyên em phải lấy chồng.
Em thương anh như rứa có mặn nồng thì tùy anh"
(dân ca xứ Nghệ).
Mãi sau này (là vài chục năm sau- mình tự hỏi đời người được mấy lần thời gian ấy nhỉ?) khi gặp lại NYC qua điện thoại nghe chàng ầu ơ ví dầu: em là mối tình đầu của anh, hình ảnh của em ngày ấy vẫn luôn trong trái tim anh...(mình lúc này dù đã tắt lửa lòng nhưng vẫn ...nửa tin nửa ngờ, đúng kiểu già mà vẫn ...cả tin. ahu!hu và lại còn giả bộ ...ngây thơ để chất vấn chàng tại sao hồi đó khi mình đã "chốt" thì chàng lại "buông" ? (kiểu biết rồi mà vẫn hỏi)...Câu trả lời của chàng trước sau không như một: Khi thì cảm thấy lúc đó em không yêu anh thật lòng mà là đang chờ đợi một điều gì đó lớn hơn (chính xác luôn đấy ạ là chờ chàng lính đấy thôi), khi thì vì hoàn cảnh kinh tế gia đình chàng khó khăn, không có lựa chọn nào khác, khi thì .v.v.v và đủ thứ các lý do khác mà theo mình là không chính đáng! Nhưng khi chàng nói điều này thì mình lại nghĩ là đúng: duyên - nợ (phận), dù vấn đề này trừu tượng và là mặt khách quan nhưng mình chấp nhận, còn về chủ quan thì mình suy đoán kiểu, chàng yêu mình vậy thôi chứ để lấy mình làm vợ thì chàng ...chưa suy nghĩ tới vì mình không xinh, chẳng phải con nhà có điều kiện, công việc thì chỉ là thư ký T.A, thu nhập ba cọc ba đồng, thời bao cấp có một thân một mình còn phải "giật gấu vá vai", lấy mình về để cùng "chìm" thì có khi ba bảy hai mươi mốt ngày cũng "đường ai nấy đi" thôi! Vậy là chàng sáng suốt quá rồi còn thắc mắc nỗi gì? Nhưng điều này là bây giờ mình mới tự suy ra, chứ ngày xưa cứ vẽ ra con voi to đùng kiểu tưởng tượng (tượng còn gọi là voi đấy ạ). Bởi mới nói: lý với chả ...do hay tưởng tượng với chả tưởng voi, là vậy !
"...Em nay ván đã ...đóng thuyền
Lướt qua bến cũ ...đứt duyên em ...chào
Nụ cười em gửi nơi nao...
Bến ơi ...?
Bến vẫy...!
Đau sao...em cười? " (thơ nhặt)
*/Bây giờ mình già cmn rồi ông Giáo ạ, tất cả những gì đã trải qua thời tuổi trẻ với mình đều là kỷ niệm ...đẹp, tuy là buồn và thấm đẫm nước mắt . Nhưng dù có suy nghĩ kiểu gì thì mình biết chắc một điều nếu cho chọn lại từ đầu thì mình vẫn sẽ chọn chàng nhà mình bây giờ dù chàng không đúng gu thời con gái mình thích, chàng viết chữ không đẹp, không biết làm thơ nhưng chỉ có chàng mới đủ "người lớn" để không "chấp" một đứa trẻ con như mình và cũng chỉ có chàng mới đủ mạnh dạn hỏi cưới mình thôi, còn các chàng khác còn phải suy nghĩ chán, mình khẳng định vậy luôn. Chàng của mình tuy có nhiều điểm cộng và có điểm trừ nhưng mà mình chẳng phải "để mắt" đến chàng khi chàng còn trẻ. Điều mình hạnh phúc hơn nhiều người là chàng đã cho mình một khoảng trời riêng để thả hồn cùng mây, gió, nhào lộn đủ kiểu trên ...ngọn tre! hì ! chàng cũng không quan tâm mình đang cất giữ tất cả những kỷ niệm của thủa thanh xuân để lâu lâu lại một mình ngồi lật giở từng trang nhật ký úa vàng thời gian để vui, buồn cùng những kỷ niệm ấy (đó là sở thích của mình thôi). Cảm ơn chàng đã cho mình một khoảng trời bình yên và ...mơ mộng để mình đối diện với đời thực một cách lạc quan, vui vẻ nhất và bây giờ là làm người "trợ giúp" cho chàng khi chàng trở lại tuổi ...thơ, là cố gắng kiên nhẫn để mỗi ngày trả lời chàng những câu hỏi vu vơ chàng lặp đi lặp lại. Cảm ơn chàng vì chàng đã cho mình được là : chính mình , vậy là đủ !
P/s: Viết là một nhu cầu của mình như ăn, ngủ..., khi mình đang đối diện với tuổi già sầm sập đến không gì cản được, mình muốn giữ lại những cảm xúc vui, buồn để đến một ngày nào đó mình chỉ có thể ngồi đọc lại mà thắc mắc ...không biết chuyện này ai...viết mà giống chuyện của mình thế? đơn giản vậy thôi..mình đang già đi mỗi ngày... mà Nhà Phật dạy rằng: "Sanh, tử một mình, đến đi cô độc, không có người làm bạn"!
(...lâu lâu mình bị ...ngáo chữ mọi người ạ) hihi