Mười tám năm đủ để một đứa trẻ trở thành người thành niên! mười tám năm mình không còn mẹ! nhiều đêm ngủ, giật mình tỉnh giấc vẫn như thấy mẹ còn đâu đó trong mơ! những gì mình làm, mình nói nhiều khi trong vô thức là lặp lại những gì mẹ mình đã từng nói và làm!
...Những ngày mình chăm con gái sanh con đầu lòng, những lúc ngồi một mình trên sân thượng giặt tã cho cháu ngoại, lại nhớ mẹ biết chừng nào! cũng những việc này đây, mẹ đã từng làm cho mình và cho cháu ngoại của mẹ! điều kiện ngày ấy khác xa bây giờ nên sự vất vả vì con cháu phải nhân lên nhiều lần! và cứ từng chút một mình đong đầy nỗi nhớ mẹ, thương mẹ và cả hối hận rằng ngày ấy mình chưa trải qua những gì như hiện nay để biết lắng nghe và thấu hiểu, để nhiều khi lại ..ước gì được trở lại ngày xưa...!!!!Nhiều khi làm một việc gì đó mình lại đặt mình vào vị trí của mẹ và tự hỏi nếu là mẹ thì mẹ sẽ xử lý thế nào?
Mười tám năm, đứa cháu ngoại mà mẹ đã từng chăm bẵm, đút từng muỗng sữa, muỗng cơm, ủ từng nồi cháo vào cái rổ mẹ lót thành một kiểu nồi ủ bây giờ mà mình vẫn không thể nào quên giờ cũng đã làm mẹ! và con gái của mẹ ngày ấy giờ đã là bà ngoại! để rồi khi trời đất chuyển mùa, mình nôn nao nhớ mẹ. Nhớ hình dáng mẹ đội nón lá, tất tả giao cháu cho mình khi tan tầm để đi bộ ra chợ Cầu Muối mua dưa về tự muối cho rẻ, mua bắp, mua khoai về luộc.. rồi thành chuyện cháu ngoại gọi là bà đi chợ "Cầu Mắm" vì bé không biết gọi đúng tên chợ bà đi. Nhớ ngày bà đi đón cháu ở trường về, có bác làm cùng cơ quan minh thấy hai bà cháu đi bộ muốn chở hai bà cháu về nhà vì thuận đường mà bà không chịu vì sợ người ta bắt mất cháu ngoại..những chuyện này mình vẫn cứ tưởng như mới hôm qua! vậy mà đã 18 năm! Nhiều đêm nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ lại nhớ quay quắt những đêm trăng của ngày xưa ấy...trăng thì vẫn vậy mà mẹ, con, bà, cháu thì cách trở âm, dương. Bà ngoại, hai từ thân thương ấy mà các các con mình lại chưa một lần gọi bà như thế, mà cứ gọi là "bà ơi" và khi nói với người thứ 3 lại gọi là "bà Châu"! Mình chưa bao giờ hỏi là mẹ có buồn không khi các con mình gọi người khác (không phải là mẹ mình) là bà ngoại!!! Cuộc sống quay cuồng với cơm, áo, gạo, tiền lôi mình rời xa những cảm xúc của mẹ! để đến những ngày giao mùa se lạnh như những ngày này mình bỗng nhớ mẹ! những bức thư, những dòng chữ, những lời dặn dò của mẹ gửi mình ngày đi học xa nhà vẫn chưa bao giờ là xưa cũ! những tấm hình, những gì mẹ để lại vẫn còn đó..vậy mà người đâu? Nhiều khi chỉ muốn được sà vào lòng mẹ như thủa ấu thơ để được hít hà mùi mồ hôi của mẹ, được thấy dáng mẹ tất tả, lo toan.. Những điều tưởng như đơn giản ấy với nhiều người thì với mình lại xa vời và không thể...
Còn đây là mẹ và gđ mình những ngày xưa ấy :