Mình với hắn bằng tuổi nhau, hắn không phải là bạn học hay đồng nghiệp của mình! Hắn từ trên trời rớt xuống!
Sau khi mình ra trường và đi làm được một thời gian, đã nguôi ngoai với
nỗi buồn xa mối tình đầu thì gặp hắn. Cả nhà hắn chuyển vào SG, thời
gian đầu phải ở nhờ nhà người bà con của mình, người đó là bạn của bố
hắn. Mình hay ghé nhà người bà con này chơi nên hai đứa gặp nhau, hai
đứa hai hoàn cảnh khác nhau, ngành hắn học chả liên quan gì đến công
việc của mình, nói túm lại hai đứa chỉ chung nhau tuổi trẻ và khác nhau
về giới tính!
Chả hiểu thế nào mà mình yêu hắn và hắn cũng yêu mình, nụ hôn đầu của
mình là dành cho hắn chứ ai ( khi ở trường, yêu mối tình đầu, mình còn
chưa một lần nắm tay người ấy - câu chuyện về MTĐ mình đã viết rồi).
Mình
yêu hắn là vì hắn làm cho trái tim mình loạn nhịp , chả có lí do nào
cụ thể, thích thì yêu, không nghĩ gì nhiều. (tuổi trẻ bây giờ tụi nó còn
so đo chán chê). Hắn cao ráo, đẹp trai một cách lãng tử (rõ là mình mê
zai đẹp). Còn mình cũng không tìm hiểu là tại sao hắn yêu mình, một cô
gái nhà quê chính hiệu, quê từ lời nói đến dáng đi…xét kỹ hơn thì mình
cũng chả có gì để hắn lợi dụng, cá tính của mình thì mạnh mẽ, mặt khác,
thật tình thì tuổi trẻ ngày ấy hình như không ma mãnh như bi giờ…
Xa hắn một ngày là mình đã thấy nhớ hắn cồn cào, chỉ mong được gặp hắn…
tóm lại là mình yêu hắn bằng cả trái tim của tuổi trẻ!
Thế rồi một ngày xấu trời, mình có trong tay bức thư của người yêu hắn
từ HN gửi vào cho hắn với lời lẽ đầy yêu thương, nhung nhớ, chen lẫn cả
giận hờn!
Mình rớt từ trên cao xuống vực sâu và tưởng đã có thể chết vì ghen
tuông vô lí (đúng là tuổi trẻ, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngô
nghê). Và bằng tất cả nghị lực mình tự buộc mình phải rời xa hắn vì lí
do hắn đã lừa dối mình, thêm vào đó cô bạn thân cũng không cho mình gặp
hắn!
Mình đã nhớ hắn muốn điên! Nhiều hôm hắn đến tìm mình ở nhà cô bạn, bạn
mình ra cổng tiếp hắn và khóa cửa lại để mình đừng lạt lòng mà ra gặp
hắn! ngồi trong nhà mà mình như ngồi trên ổ kiến lửa, đi ra đi vào! Một
lúc sau cô bạn vào nói tỉnh bơ: “tao nói không có mày ở đây, hắn về
rồi”.
Những ngày cận tết của năm đó ở đâu mình cũng thấy bóng hình của hắn và đi đâu mình cũng chỉ mong được gặp hắn, chỉ mong vậy thôi chứ không có ý định quay lại yêu hắn.
Có những lần hắn đến nhà tìm mình và nói lời xin lỗi để hàn gắn! mình
đã nói không, nhưng khi hắn về rồi con tim mình quặn thắt vì yêu, những
ngày đó mình làm việc mà đầu óc chỉ nghĩ về hắn, viết cho hắn, nói với
hắn trên từng trang giấy nháp rằng mình đã yêu hắn biết nhường nào…
Để quên hắn, mình đã chạy trốn khỏi SG tết năm đó..rồi mình cũng quên
được hắn, dù đã buồn ơi là buồn! Rồi thì, buồn ơi! chào mi!
Hắn
vẫn ở SG, mấy chục năm qua một đôi lần vô tình hai đứa có gặp nhau và
coi nhau như hai người xa lạ, mình không hề day dứt hay tiếc nuối là vì
đã không có hắn trong cuộc đời mình như đối với MTĐ. Mãi sau này mình
có gặp một người làm chung với hắn, cũng vô tình thôi, trong câu chuyện
mình biết là trong “tứ đổ tường” hắn có 2 !
Phải nói là ngày ấy mình yêu hắn thật nhiều! Tình yêu và tuổi trẻ -
với hắn là một kỷ niệm! Bây giờ nhìn lại không buồn mà cũng chẳng vui,
mình vẫn giữ lá thư của bồ hắn gửi cho hắn! hắn cũng không hề biết là mình đã có lá thư đó và bằng cách nào!