Trang

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

HỒI KÝ VỀ MẸ ! (5)

.P/s: Để viết về phân đoạn này tôi kính cẩn cúi mình trước vong linh của ông ngoại, để xin  ông tha thứ cho những gì tôi, đứa cháu ngoại đã, đang và sẽ viết về mẹ tôi (con gái của ông) nhưng có liên quan đến ông và có lẽ chính những gì ông đã làm với mẹ tôi đã tạo nên một tính cách khác biệt ( cá tính) của mẹ tôi sau này! 

.. Mẹ tôi bỏ trốn là để chống lại quyết định của ông ngoại gả mẹ tôi cho Tây. Khi trốn ra khỏi nhà thành công, mẹ tôi nhớ đến một bà dì họ - dì của bà ngoại tôi (tôi gọi là bà cố), bà dì (bà cố) đang tu ở một cái am nhỏ trên núi cách nhà không xa lắm!  Sau khi nghe mẹ tôi kể chuyện bị cha ép duyên, bà dì đồng ý để mẹ tôi tạm ở lại rồi tìm cách giải quyết. Ở cùng bà dì được khoảng 10 ngày thì bà  nhắn bà ngoại tôi tới đón con gái về vì sợ ông ngoại tôi tìm ra thì sẽ làm ảnh hưởng đến chốn tu hành của bà dì! Mẹ tôi dù không muốn về nhưng ở lại tu hành thì không thể  và nếu đi thì biết đi đâu, làm gì ?
Những tưởng khi bà ngoại tôi đưa mẹ tôi về thì ông ngoại tôi sẽ rất ngạc nhiên, nhưng không, bởi ông biết chắc chắn là mẹ tôi phải về nhà vì không ai dám chứa chấp mẹ tôi cả !
Thấy rằng nói chuyện cứng rắn với mẹ tôi không được, ông ngoại tôi chuyển biện pháp, ông kêu bà ngoại tôi may cho mẹ tôi những bộ đồ lụa tơ tằm tốt nhất. Mẹ tôi tưởng là ông ngoại tôi đã đổi ý không ép gả bà cho Tây nữa! Nhưng sau này mẹ tôi mới biết là ông đang lùi một bước để tiến đến gần mục đích mà ông đã đặt ra.
Ông ngoại tôi không mời khách Tây đến nhà nữa, chờ một thời gian đủ lâu để mẹ tôi mất cảnh giác, một hôm ông ngoại tôi nói với bà ngoại là ông sẽ đưa các con trai đi chợ huyện, mẹ tôi sẽ là người đi cùng để chọn đồ (quần áo, sách vở gì đó cho anh và em trai). Mẹ tôi tưởng thật đã đồng ý đi cùng! Xuống đến chợ  huyện thì ông  tách các con trai ra (cho tiền các con trai đi ăn và mua đồ dùng cá nhân), còn mẹ tôi thì được ông dẫn đi lòng vòng trong chợ rồi vào một nơi có nhiều lính canh, vào phòng khách thì ông ngoại tôi kiếm cớ đi ra ngoài, mẹ tôi kể  là bà đã ngồi đó rất lo sợ và không biết tại sao cha lại bỏ mình lại nơi này. Nhưng khi có người đi ra và dẫn bà đi vào một căn phòng khác trong phòng có giường đôi, nệm gối trắng tinh  và đặc biết hơn là có ông Tây đã từng đến nhà chơi đang mặc một bộ đồ lụa trắng cũng đang ở đó thì bà thật sự hồn xiêu phách lạc !
Mẹ tôi đẹp, thông minh, với hoàn cảnh trớ trêu là bị cha ép duyên đem gả, bán cho Tây (tôi viết nôm na như vậy), tuy còn trẻ tuổi nhưng bà biết vận dụng mọi cách để thoát được tình thế "tiến thoái lưỡng nan". Khi đã ở trong cùng môt phòng với ông Tây nọ thì hẳn bà khó thoát thân, bà xin phép vào nhà vệ sinh (ông Tây thì mất cảnh giác vì nghĩ trong ngoài có lính canh rồi), thế là từ phòng vệ sinh bà ra ngoài và nói với đám lính bà cần ra phố mua đồ rồi quay lại ngay, và bà bỏ chạy về nhà! ( đoạn này có vẻ hơi tiểu thuyết và khó tin, nhưng đó là những gì tôi được nghe mẹ kể lại và có sự xác tín của bà ngoại tôi). 
Về tới nhà thì mẹ tôi thấy ông ngoại tôi đang ngồi uống rượu giữa phòng khách, ông thấy con gái về giữa chừng thì đoán biết sự việc không thành nên lần này thì ông quyết không tha cho mẹ tôi ! Ông đứng dậy (dù không vững vì đang uống rượu đã ngà ngà say), ông vớ được thứ gì gần ông nhất thì ông ném vào mẹ tôi, mẹ tôi quá sợ hãi vì những gì đã trải qua, giờ thêm cơn giận dữ lôi đình của cha  thì bà chỉ biết theo bản năng là tung cửa cổng bỏ chạy trối sống trối chết. Ông ngoại tôi đuổi theo, lúc này trong tay ông là một con d.ao m.ác (cán dài, lưỡi dài), vừa chạy ông vừa phóng dao theo hướng mẹ tôi chạy, mẹ tôi luồn từ nhà này sang nhà kia, nhưng đến đâu ông cũng gần như theo kịp. Trên người ông luôn đeo một chùm chìa khóa nên mẹ tôi kể là ông chạy đến đâu thì mẹ tôi biết bởi tiếng chìa khóa khua leng keng. Không biết là có trốn khỏi trận lôi đình của ông hay không, mẹ tôi chỉ biết chạy, vào đến nhà kia, mẹ tôi thấy cỗ quan tài dành lo hậu sự cho cụ già, bà nhanh trí giở nắp quan tài và nằm gọn trong đó, nằm trong đó nhưng bà hồi hộp và nghĩ đến cảnh bị cha bắt được.. chắc chỉ có chết mà thôi! nằm trong quan tài nhưng bà vẫn nghe tiếng chìa khóa của ông khua leng keng ngoài sân và tiếng ông hỏi : "Nó mới đây đâu rồi"! Người trong gia đình trả lời không biết, nên ông tiếp tục đi tìm mẹ tôi trong sự tức giận vì đứa con gái khó dạy!
Tối đó mẹ tôi không thể về nhà nữa, nhắn tin cho bà ngoại tôi và bà ngoại tôi đã thu xếp cho mẹ tôi xuống thuyền (đò- ghe) đi buôn bán vải đường dài, thoát khỏi sự o ép gả bán của ông ngoại tôi! Dĩ nhiên thực tế không đơn giản như thế...

Dưới đây là tấm hình của đại gia đình tôi, chụp khoảng năm 1962-  hoặc 1964 : Bà ngoại tôi vấn khăn ngồi giữa, người bế con giơ tay là dì Bát (người chịu hậu quả nặng nề nhất việc mẹ tôi bỏ trốn khỏi nhà- mẹ tôi đứng thứ 5 tính từ phải sang, đang bế tôi trên tay).


                                   (...còn tiếp)