Trang

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

CẬU ẤY! (2)

* Vậy là cậu ấy xa nhà đã được một tháng ! ở nhà thì bố, mẹ đã "cân bằng" trở lại, còn cậu ấy thì chắc là đang "quay quắt" với nỗi nhớ nhà (nhớ từng con phố, quán cà phê hay ngồi, nhớ món ăn thuần Việt... nhớ cả tỉ thứ chứa đùa à) ! 
Trước khi cậu ấy đi học xa, mẹ đã "ngâm cứu" về lý thuyết đối với các du học sinh nói chung, còn thực tế thì đã có chị Hai truyền đạt lại kinh nghiệm "xương máu" về nỗi nhớ nhà và món ăn Việt ! Nhưng "chị Hai" thì đã "lận lưng" cách nấu nướng các món cơ bản và trên cả cơ bản để thèm là cô ấy "a lê hấp" (đơn giản như xôi đậu xanh, phức tạp như làm bánh bèo Huế, thịt quay...) nên cô ấy cũng vơi đi nỗi nhớ nhà khi "lăn vào bếp". Còn cậu ấy thì thèm chỉ có tưởng tượng hay tưởng voi ra thôi! (giờ thì "chị Hai" tặc lưỡi: Đã bảo rồi mà không nghe !), kệ chị, vậy người ta mới có kinh nghiệm mà rút ! 
Haizzz! Buồn thì đi chơi cho đỡ buồn, cho qua đi thời gian "bồng bềnh" rồi sẽ cân bằng lại thôi con zai ạ!








Học theo cậu, sam cũng có cái hình tượng tự:




Cũng cơm cũng cá mà sao vẫn nhớ cơm nhà :
("giang hồ, ta chỉ giang hồ vặt/ Nghe tiếng cơm sôi đã nhớ nhà") hu hu !


* Mẹ ở nhà thì đang "xơi" món này, hay và triết lý  "đáo để" :


Hay kiểu như thế này : "Vì chính con là người tạo ra hiện thực của mình nên cuộc sống không thể khác đi so với những gì con hình dung về nó"  hay : "Nếu con có niềm tin dù chỉ nhỏ như một hạt cát, con có thể di chuyển cả những dãy núi" (lời của Chúa) !